Chương trước
Chương sau
- Báo cáo Long Vương, phía trước đã phát hiện được thi thể và những chiếc ô tô vứt bỏ, hẳn là hiện trường giao chiến của song phương.

Khi đoàn xe cách mộ của Bùi gia một đoạn không xa, thì một thành viên của Long Nha thông qua ống nhòm quân sự thấy được cảnh tượng ở trước mắt thì liền báo lại cho Diệp Cô Thành.

- Kêu lái xe dừng xe.

Nghe được lời hội báo của thủ hạ thì Diệp Cô Thành liền quyết định, sau đó nói với Mông tỉnh trưởng:

- Mông tỉnh trưởng, người của tôi đã phát hiện được phía trước có thi thể, hẳn nơi này là nơi giao chiến của song phương, kêu người của ông dừng xe lại, chúng ta đi xuống xem một chút.

- Được.

Mắt thấy Khương Tuấn không có ý kiến gì thì Mông tỉnh trưởng liền đồng ý.

"Két"

Khi xe dừng lại, 12 thành viên Long Nha liền nhảy xuống trước, mà mấy tên đặc công cũng không cam lòng chịu rớt lại phía sau, vội vàng nhảy theo sau.

Sau khi xuống xe thì bọn hắn thấy được máu tươi đã nhuộm đỏ trên con đường cái ở trước mặt, những bộ phận trong cơ thể đều rải rác khắp nơi, căn bản không không biết được người chết là người phương nào.

- Là Long Bát.

Đột nhiên một gã đặc công ngồi xuống nhặt được một cái thẻ công tác ở dưới đất lên rồi lập tức phát ra một tiếng kêu.

- Vương bát đản, tao nhất định phải làm thịt mày!

Nghe đồng bạn nói như vậy, thấy được thẻ công tác của Long Bát thì một gã đặc công có quan hệ tốt với Long Bát liền nắm chặt 2 tay lại, lớn tiếng quát lên.

Mà những người đặc công còn lại đều vô cùng phẫn nộ, khom người xuống, cúi đầu chào đám người Long Bát.

"Bá!"

Thành viên Long Nha thấy thế thì cũng làm theo.

Sau đó, Diệp Cô Thành, Khương Tuấn cùng Mông tỉnh trưởng xuống xe, đi tới bên cạnh thành viên Long Nha và đặc công An Toàn Cửu Xử.

- Khương bộ trưởng, là đám người Long Bát.

Một gã đặc công 2 mắt của hắn đỏ lên nói với Khương Tuấn.

Nghe được lời nói của tên đặc công, nhìn thấy tràng cảnh huyết tinh trước mắt thì sắc mặt của Khương Tuấn cùng Mông tỉnh trưởng tỏ ra khó coi, chau mày, mà Diệp Cô Thành vẫn tỏ ra lạnh lùng.

- Bọn hắn ở nơi này.

Đột nhiên, một gã đặc công thông qua ống nhòm quân sự, thấy được cách đây 2km có một đám người thì đỏ mắt lên, tràn đầy sát ý nói.

"Bá!"

Sau đó, mọi người đều đem mắt nhìn về phía đó, trong đó Khương Tuấn cùng Mông tỉnh trưởng thì lấy ống nhòm quân sự nhìn, mà Diệp Cô Thành thì ngưng mắt lại nhìn vào.

Hả?

Ngay sau đó, Diệp Cô Thành thấy được đám người Không Minh đại sư thì đồng tử liền hơi phóng to ra.

- Mông tỉnh trưởng, để người của ông ở lại xử lý hiện trường, những người khác theo tôi và Diệp thiếu tướng hành động, chúng ta phải bắt đám gia hỏa kia.

Thông qua ống nhòm, thấy được đám người ở cách đó không xa thì Khương Tuấn liền làm ra chỉ thị:

- Nếu như đối phương dám phản kháng thì liền bắn chết ngay tại chỗ.

Lời nói của Khương Tuấn đã kéo Diệp Cô Thành trở lại với hiện thật, hắn muốn nói cái gì nhưng mà thấy được vẻ mặt đằng đằng sát khí của những tên đặc công bên cạnh thì đành thôi.

Sau đó, hơn 10 tên cảnh sát từ trong xe đi ra, dựa vào chỉ thị của Mông tỉnh trưởng mà ở lại dọn dẹp hiện trường, mà những người khác thì trực tiếp đi về phía mộ Bùi gia.

Khi đoàn xe chạy đến một đoạn đường cái phía trước mộ của Bùi gia thì liền dừn lại, toàn bộ thành viên Long Nha, đặc công, vũ cảnh, đặc công đại đội, hình cảnh liền nhảy xuống, trên người đều cầm lấy vũ khí.

- Diệp thiếu tướng, vì đề phòng mục tiêu chạy trốn cho nên để cho người của ngài đứng ở một điểm cao, phụ trách đánh lên.

Khương Tuấn trưng cầu ý kiến Diệp Cô Thành.

- Được.

Diệp Cô Thành nghĩ một chút rồi đáp ứng, sau đó nói với một thành viên của Long Nha:

- Tay súng bắn tỉa vào chỗ, nghe chỉ huy của ta, không có mệnh lệnh của ta, không cho phép nổ súng.

- Vâng.

4 tay súng bắn tỉa nghe vậy thì cúi đầu lĩnh mệnh, sau đó cầm súng chạy về một đỉnh núi.

- Khương bộ trưởng, cá nhân tôi cho rằng, vì muốn điều tra hoàn toàn việc này, nên sau khi tiếp cận với mục tiêu thì để cho người của ông không nên động thủ, chỉ cần uy hiếp mục tiêu, để mục tiêu không phải chống cự là được.

Mắt thấy 4 tay súng bắn tỉa rời đi thì mặt Diệp Cô Thành không chút tay đổi nói với Khương Tuấn.

- Được.

Trước khi đến đây thì Khương Tuấn đã nhận được chỉ thị của Diệp gia, cần phải bắt sống Bùi Đông Lai, vạn bất đắc dĩ mới giết hắn, lúc này nghe lời đề nghị của Diệp Cô Thành thì hắn cũng gật đầu, sau đó nói với mấy tên đặc công bên cạnh:

- Hành động lần này, các cậu đều phải nghe theo lời chỉ huy của Diệp thiếu tướng, hiểu chưa?

- Hiêu rõ.

Đám người đặc công liền đồng thanh lên tiếng.

- Diệp thiếu tướng, kế tiếp sẽ do ngài chỉ huy.

Khương Tuấn liền đem quyền chỉ huy giao cho Diệp Cô Thành, mặc dù lần này hắn là người phụ trách chịu trách nhiệm hành động lần này nhưng mà hắn là người thuộc loại quan văn, làm sao có thể tự mình chỉ huy hành động này?

- Long Nha là đội 1, An Toàn Cửu Xử là đội 2, các đồng chí Vũ cảnh là đội 3, các đồng chí cảnh sát là đội 4.

Diệp Cô Thành làm ra mệnh lệnh:

- Chúng ta sẽ tiến hành đột kích vòng tròn, sẽ tiến hành bao vây lấy mục tiêu, bức bách mục tiêu đầu hàng.

- Nhớ kỹ, không có mệnh lệnh của tôi thì không cho phép người nào nổ súng.

Nói xong, ánh mắt của Diệp Cô Thành giống như lưỡi đao liếc quanh mọi người, ngữ khí không thể nghi ngờ.

- Vâng.

- Hành động.

Diệp Cô Thành vung tay lên, tuyên bố bắt đầu hành động, 8 gã thành viên Long Nha liền dẫn đầu lao ra, đặc công theo sát ở phía sau, vũ cảnh cùng cảnh sát thì tốc độ chậm hơn một chút.

Ngoài ra, Diệp Cô Thành liền dẫn đầu đi trước đội ngủ, tốc độ vượt xa mọi người.

Hả?

Rất nhanh, Diệp Cô Thành phát hiện được thi thể của tử sĩ Thôi gia 2 bên đường thì cước bộ hơi dừng lại, trong lòng đoán được cái gì, sau đó, hắn liền bắn ra ngay tại chỗ, lướt về phía đám người Bùi Đông Lai.

Trước mộ Bùi gia, Bùi Đông Lai cùng đám cường giả Không Minh đại sư đang đứng ở phía trước, mà Tần Đông Tuyết cùng htn lại quỳ trước mộ mẹ Bùi Đông Lai, đang xem tình thế phát triển.

- Thật không nghĩ tới Long Vương sẽ đến.

Một lát sau khi Diệp Cô Thành còn cách đám người Bùi Đông Lai 10m thì dừng lại, Dương Thiện nhìn chằm chằm vào Diệp Cô Thành, mở miệng nói trước, trong giọng nói lộ vẻ châm chọc.

Dương Thiện vừa nói xong thì một gia chủ thế gia võ học có quan hệ tốt với Bùi Đông Lai liền mở miệng, giọng nói trào phúng:

- Dường như Long Vương tới hơi trễ a.

- Đúng vậy, theo lý nào mà nói thì đám người ngoại tộc này chạy đến nước ta giương oai, Long Vương người đảm nhận chức vụ trong quân đội hẳn là người thứ nhất ra tay ngăn cản mới đúng, tại sao lại để cho đám người chúng ta ra mặt a.

- Theo ta thấy, Long Vương căn bản không phải đến đây để đối phó với đám người ngoại tộc, mà là đến bắt chúng ta.



Trong lúc nhất thời, những lời nói châm chọc liền vang lên 4 phía, ánh mắt của đại đa số mọi người nhìn về phía Diệp Cô Thành đều mang theo vài phần không tốt.

- Không Minh đại sư, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Không để ý đến những lời trào phúng của mọi người, Diệp Cô Thành hướng về Không Minh đại sư hỏi, giọng nói vẫn lạnh lùng nhưng mà lại mang theo vài phần tôn trọng.

- A di đà Phật, Long Vương, ta nhận được thông tri của Bùi thí chủ, Bùi thí chủ vì muốn lập mộ cho Bùi Vũ Phu nên đã mời bọn ta đến nơi này, kết quả lại phát hiện đám người ngoại tộc tự tiện xông đến nơi này, giết người của tộc ta, hơn nữa còn muốn giết Bùi thí chủ, ngăn không cho Bùi thí chủ lập bia cho Bùi Vũ Phu, hơn nữa lại muốn đào bới phần mộ của Bùi gia.

2 tay Không Minh đại sư tạo thành chữ thập, tiến lên từng bước, nói:

- Những thí chủ ở đây thấy đám người ngoại tộc khinh người quá đáng nên đã ra tay, nói vậy thì Long Vương đã thấy thi thể của bọn hắn.

- Không Minh đại sư nói là 5 tên đặc công chết ở trong tay đám người nước ngoài kia sao?

Trong lòng Diệp Cô Thành tỉnh ngộ, lại hỏi, cố gắng xác định, đồng thời không nhịn được mà nhìn Bùi Đông Lai một cái.

- Diệp Cô Thành, ông có ý gì?

Nghe được Diệp Cô Thành nói như thế thì Dương Thiện có chút không vui, noi:

- Chẳng lẽ ông cho rằng chúng ta giết chết đám đặc công đó sao?

Nghe được Dương Thiện nói như thế thì Diệp Cô Thành không nói cái gì nữa, hắn biết mọi người ở đây sẽ không lừa hắn đồng thời hắn âm thầm tự hỏi điểm quan trọng ở trong đó.

- Diệp thiếu tướng, mục tiêu đã đầu hàng chưa?

Ngay tại lúc Diệp Cô Thành đang trầm tư thì trong bộ đàm truyền ra lời nói của Khương Tuấn.

- Khương Tuấn, dựa vào cuộc nói chuyện của tôi với bọn hắn thì sự tình đích thật là khác xa với tin tình báo mà ông lấy được.

Giọng nói lạnh lùng của Diệp Cô Thành vang lên:

- 5 tên đặc công kia là chết ở trong tay của đám người HQ, bất quá đám người HQ kia là muốn giết Bùi Đông Lai.

- Diệp thiếu tướng, đây chỉ là lời nói một phía từ Bùi Đông Lai.

Chân mày Khương Tuấn nhíu lại, trả lời.

- Các ông trước tiên không nên hành động thiếu suy nghĩ, để ta tiếp tục nói chuyện với bọn hắn.

Diệp Cô Thành nói xong thì liếc nhìn Bùi Đông Lai một cảm, hắn cảm thấy chỉ có cùng Bùi Đông Lai nói chuyện với nhau thì hắn mới biết được toàn bộ chân tướng chuyện này.

Hả?

Bên ngoài 500m, Khương Tuấn nghe được Diệp Cô Thành nói lời này thì không khỏi ngẩn ra, đồng thời bên tai quanh quẩn lời nói dặn dò của Diệp Cấm trước khi hắn đến đây:

- Diệp Cô Thành vô cùng có cảm tỉnh với đứa nghiệt chủng kia, lần này hắn chủ động xin đi giết giặc hơn phân nửa là một thả cho tên nghiệt chủng kia một con đường sống, nếu như hắn làm như vậy thì ông nhất định phải lấy thân phận người phụ trách hành động lần này ngăn cản hắn, cần phải đem tên nghiệt chủng kia áp giải về Yên Kinh.

Bên tai vang lên những lời dặn dò của Diệp Cấm, nhìn thấy đám người Bùi Đông Lai thì Khương Tuấn trầm ngâm một lát rồi nhìn sang Mông tỉnh trưởng, nói:

- Mông tỉnh trưởng, tôi tính toán tiến về phía trước, để cho thủ hạ của ông cùng đặc công đi với tôi.

- Vâng.

Tuy rằng Mông tỉnh trưởng không biết vì sao Khương Tuấn lại muốn đi lên nhưng mà hắn vẫn gật đầu đáp ứng.

- Diệp Cô Thành, chẳng lẽ ông muốn bắt chúng ta sao?

Sau đó, đột nhiên Dương Thiện thấy Khương Tuấn suất lĩnh đặc công được trang bị võ trang đầy đủ đi đến gần thì sắc mặt lập tức phát lạnh, những người khác cũng tỏ ra như vậy.

Diệp Cô Thành nghe vậy, xoay người nhìn thoáng qua, chân mày nhíu lại, hắn liền dùng bộ đàm gọi cho Khương Tuấn nhưng lại phát hiện không thể liên lạc được.

Phát hiện này làm cho đồng tử Diệp Cô Thành hơi co rút lại, sau đó hắn xoay người nói:

- Không Minh đại sư, các vị yên tâm, chuyện này ta sẽ cho mọi người một công đạo.

Nói xong, Diệp Cô Thành xoay người, đi về phía đám người Khương Tuấn đang đi lên.

- Khương bộ trưởng, là ai tự tiện thay đổi hành động của ta?

Một lát sau, Diệp Cô Thành gặp mặt Khương Tuấn, lạnh giọng hỏi.

Thấy được vẻ hàn ý trong giọng nói của Diệp Cô Thành thì trong lòng Khương Tuấn chấn động, nhưng nghĩ đến lời phân phó của Diệp gia thì hắn vẫn kiên trì, nói:

- Diệp thiếu tướng, tôi cho rằng kéo dài thêm một phút nào thì sẽ xảy ra những chuyện biến hóa, vì không để cho mục tiêu chạy trốn, chúng ta vẫn là nên ra tay trước.

- Cho nên ông liền mang theo người qua đây sao?

Giọng nói Diệp Cô Thành trở nên lạnh lẽo hơn.

Khương Tuấn nghe vậy thì trong lòng liền trầm xuống, cùng đối chọi gay gắt với Diệp Cô Thành:

- Diệp thiếu tướng, ta làm như vậy có vấn đề gì sao?

- Ông muốn tìm chết.

Diệp Cô Thành phun ra 4 chữ, ngữ khí lạnh lẽo như băng.

- Ông nói cái gì?

Nghe được Diệp Cô Thành nói như thế thì Khương Tuấn giống như là nghe phải chuyện buồn cười nhất trên đời này. Bên cạnh mình là gần 100 tên đặc công tinh nhuệ, đều được trang bị vũ trang, đối phương chỉ có mấy chục người hơn nữa lại còn bị vây quanh, Diệp Cô Thành dám nói mình muốn chết sao?

- Trong vòng 10m, người của ông ngay cả cơ hội nổ súng cũng không có.

Ánh mắt Diệp Cô Thành nhìn vào Khương Tuấn giống như nhìn vào một đứa ngốc.

"Ách..."

Bên tai vang lên lời nói của Diệp Cô Thành, cảm nhận được vẻ hài hước trong mắt của Diệp Cô Thành thì Khương Tuấn cả kinh há to miệng.

- Diệp thiếu tướng, Bùi Đông Lai kia tuy mạnh, nhưng mà cũng không có mạnh đến thế.

Lúc này người mở miệng chính là Long Nhất, hắn và người của hắn đều rất muốn tiến lên báo thù cho đám người Long Ngũ, vốn đối với hành động ngăn cản của Diệp Cô Thành thì trong lòng bọn hắn đã có chút bất mãn, hiện giờ nghe Diệp Cô Thành nói như thế thì hắn càng bất mãn nhiều hơn, thế cho nên hắn liền bật lại Diệp Cô Thành.

- Thân là nhân vật đại biểu của An Toàn Cửu Xử thì cậu cũng là cao thủ Ám Kính đại thành, nếu như cậu là một người bình thường cầm súng ở trong tay, một tên cao thủ đạt đến cảnh giới Hóa Kính đại thành chiến đấu với cậu thì kết cục là gì?

Diệp Cô Thành lạnh giọng hỏi.

- Chết.

Trong lòng Long Nhất liền hiện lên đáp án này.

- Trong đám người kia, có thể tát một phát là chết cậu cũng không ít hơn 10 người. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Diệp Cô Thành liền cao giọng, nói:

- Cậu nói cho Khương bộ trưởng, nếu như cậu và người của cậu muốn đến gần bọn hắn, có phải là muốn tìm chết không?

"Ách..."

Chưa trả lời.

Toàn bộ đám đặc công đều là cả kinh trợn mắt há hốc mồm.

Phải biết rằng bọn hắn là thành viên của An Toàn Cửu Xử, là đặc công địa biểu cho nước cộng hòa.

Mà Diệp Cô Thành lại nói cho bọn hắn biết, nếu bọn hắn đến gần tới phía trước thì đám người kia tùy tay tát một cái thì bọn hắn sẽ chết ngay.

Nếu những lời nói này không phải phát ra từ trong miệng của Diệp Cô Thành thì bọn hắn sẽ không tin.

Nhưng mà.

Trên thế giới này không có nếu.

Bọn hắn biết Diệp Cô Thành sẽ không ăn nói lung tung lừa bọn hắn, cũng không cần phải lừa bọn hắn.

Ngoài ra, bọn hắn không thể không không khuất phục, không thể không chấp nhận một sự thật. Thật ra ngay từ đầu Bùi Đông Lai không phải là không có cơ hội chạy trốn mà căn bản là không muốn chạy trốn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.