Chương trước
Chương sau
10h30" một chiếc máy bay quân dụng cất cánh từ sân bay Yên Kinh.

Trong máy bay, 12 tên thành viên Long Nha được trang bị đầy đủ vũ trang do Long Vương Diệp Cô Thành suất lĩnh, mà người bên bộ An Toàn là Khương Tuấn lại suất lĩnh 24 đặc công, bởi vì thời gian qua gấp cho nên bọn hắn cũng không kịp thay đổi quần áo mà chỉ cầm theo vũ khí.

Lúc này đây, trừ Long Vương Diệp Cô Thành ra thì những thành viên của Long Nha đều nhắm 2 mắt lại, ngồi nghỉ ngơi dưỡng sức.

So ra mà nói thì bởi vì không quen đi máy bay quân dụng cho nên đám người của Quốc An Cửu Xử tỏ ra chút không thích ứng, hơn nữa bởi vì cái chết của đám người Long Ngũ cho nên trong lòng bọn hắn có một ngọn lửa giân, bọn hắn không có nghỉ ngơi dưỡng sức như các thành viên Long Nha mà là một bộ dạng đằng đằng sát khí bộ, cảm giác kia hận không thể lập tức đi chiến đấu.

Cảm nhận được sát ý cùng chiến ý phát ra từ trên người đám đặc công thì chân mày Diệp Cô Thành khẽ nhíu lại.

Trước khi lên máy bay thì hắn đã biết chuyện gia tộc Thôi gia ở HQ đã bị huyết tẩy, thông qua mạng lưới tình báo của Long Nha ở HQ thì hắn biết được những thành viên trong đại bản doanh của Thôi gia là do bị một cao thủ võ học giết hại, mà những thành viên trung tâm ở bên ngoài thì lại chết vào trong tay của những sát thủ hoặc là lính đánh thuê.

Nếu đây chỉ đơn thuần là chuyện Thôi gia bị huyết tẩy thì Diệp Cô Thành cũng không muốn suy đoán là ai đã gây ra việc này, nhưng mà liên lạc chuyện này với chuyện xảy ra ở Gia Cách Đạt Kỳ thì Diệp Cô Thành lại suy đoán, quả thật cách thức của 2 vụ án này rất giống với cách thức ra tay của Bùi Đông Lai.

Nhưng mà. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Suy đoán thì suy đoán, Diệp Cô Thành hiểu được trước mặt đây Bùi Đông Lai sẽ gặp khó khăn.

Bởi vì ngay cả hắn cũng không rõ chuyện lần này rốt cuộc là gì.

Lúc âm thầm suy nghĩ mọi chuyện này thì đột nhiên Diệp Cô Thành cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn vào mình, ngẩng đầu lên thì hắn thấy rõ ràng Khương Tuấn đang mỉm cười nhìn hắn.

Đối với việc này thì Diệp Cô Thành cũng khẽ gật đầu xem như là đáp lại nhưng trong lòng lại hiểu được, lần này Khương Tuấn tự mình dẫn đội đến Gia Cách Đạt Kỳ hơn phân nửa là do Diệp gia sai khiến.

30" sau, chiếc máy bay quân dụng đã bay tới Gia Cách Đạt Kỳ, an toàn, đáp xuống một sân bay.

Sau khi máy bay dừng lại, Diệp Cô Thành suất lĩnh thành viên Long Nha, Khương Tuấn mang theo đặc công An Toàn Cửu Xử xuống máy bay.

- Khương bộ trưởng, chào ngài.

Bởi vì thành viên Long Nha đều đầu đội mũ sắt, có vũ trang đầy đủ nên làm cho người ta không nhận ra ai là người đứng đầu, vì vậy nhân vật số 2 của tỉnh Đông Gia hướng đám người Diệp Cô Thành ý bảo một chút, sau đó liền nhìn sang Khương Tuấn ở bên cạnh.

- Chào ông, Mông tỉnh trưởng.

Khương Tuấn liền bước lên bắt tay với Mông tỉnh trưởng.

- Khương bộ trưởng, đồng chí này là?

Lúc bắt tay thì ánh mắt của Mông tỉnh trưởng lại nhìn về phía đám người Diệp Cô Thành.

- Thật có lỗi, Mông tỉnh trưởng, bởi vì có một số hạn chế đặc thù nên phiên hiệu của những đồng chí này không thể tiết lộ ra ngoài được.

Khương Tuấn xin lỗi cười cười, sau đó đưa tay chỉ vào Diệp Cô Thành, nói;

- Vị này là thiếu tướng Diệp Cô Thành, ngài ấy suất lĩnh binh linh cùng phối hợp hành động lần này.

- Chào ngài, Diệp thiếu tướng.

Nghe được Khương Tuấn nói như thế thì trong lòng Mông tỉnh trưởng không có bất mãn, ngược lại hắn muốn biết Diệp Cô Thành là nhân vật phương nào mà ngay cả hắn, thân là nhân vật số 2 của tỉnh Giang Đông cũng không có tư cách biết.

- Chào ông.

Diệp Cô Thành theo lễ tiết thì bắt tay với Mông tỉnh trưởng, giọng nói lạnh lùng hỏi:

- Mông tỉnh trưởng, tình hình hiện tại ra sao rồi?

Tuy rằng hành động lần này là do Khương Tuấn phụ trách nhưng mà Diệp Cô Thành nhìn ra Diệp Cô Thành là người không tầm thường cho nên nghe được câu hỏi của Diệp Cô Thành thì hắn cũng không tỏ ra bất mãn mà là trả lơi một cách chi tiết:

- Dựa vào chứng cớ mà chúng tôi thu thập được thì vụ án giết người lần này ở Gia Cách Đạt Kỳ có lên quan đến chủ tịch tập đoàn Đông Hải là Bùi Đông Lai, hắn ta đã cấu kêt với thế lực cảnh ngoại đến từ HQ, lúc vụ án được xảy ra thì Bùi Đông Lai đã dẫn người đi thăm mộ của mẹ và gia gia của hắn, cách đây vài phút thì tôi đã để người bên dưới phong tỏa 2 đầu lối ra, nhưng mà cho đến bây giờ vẫn chưa phát hiện Bùi Đông Lai dẫn người rời đi.

- Không bộ trưởng, để tránh mục tiêu chạy trốn, tôi đề nghị lập tức hành động.

Nghe xong câu trả lời của Mông tỉnh trưởng thì Diệp Cô Thành liếc mắt nhìn Khương Tuấn một cái, nhìn như đề nghị nhưng mà lại càng giống là một mệnh lệnh.

Mắt thấy Diệp Cô Thành đề nghị lập tức hành động, bởi vì biết được thân phận của Diệp Cô Thành trong quân đội và địa vị của Diệp Cô Thành trong Diệp gia nên Khương Tuấn không có bất cứ ý kiến nào mà là gật đầu:

- Được.

Một màn này hoàn toàn rơi vào mắt của mmt, hắn càng khẳng định thân phận của của Diệp Cô Thành không đơn giản.

Sau đó, thành viên Long Nha cùng cùng đặc công của An Toàn Cửu Xử liền nhảy lên một chiếc xe tải quân dụng đi trước, mà đám người Diệp Cô Thành, Khương Tuấn cùng Mông tỉnh trưởng lại đi lên một chiếc xe cảnh sát.

Một lát sau, hơn mười chiếc xe chạy nhanh ra sân bay, chạy nhanh về phía nghĩa trang của Bùi gia..



Mộ Bùi gia, lấy Không Minh đại sư đứng đầu thì những cường giả võ học TQ đã sớm chiến đấu xong, bọn họ giống như là hổ lạc vào giữa bây dê, dễ dàng giết chết đám người tử sĩ Thôi gia do Phác Thái cầm đầu.

Bởi vì sợ thi thể đám người Phác Thái làm bẩn mộ của Bùi gia cho nên bọn hắn đã đem thi thể của đám người Phác Thái quăng ra xa.

Lúc giữa trưa, ở trong sự chờ đợi của dám người Không Minh đại sư thì Bùi Đông Lai đang làm một cái mộ cho Bùi Vũ Phu.

Hả?

Thấy được trên bia mộ không có khắc cái gì, cũng không có ảnh chụp của Bùi Vũ Phu thì đám người Không Minh đại sư ngẩn ra.

- Gia gia cùng mẹ của tôi trên mộ cũng không có lập bia, nghe nói đây là yêu cầu của gia gia và mẹ trước khi chết.

Thấy được vẻ kinh ngạc của mọi người thì Bùi Đông Lai giải thích:

- Cha tôi cũng không có nói cho tôi biết, sau khi người chết không lập bia, cho nên tôi vì người mà chuẩn bị một ngôi mộ.

- Đông Lai, tại sao trong mộ lại trống không?

Nghe Bùi Đông Lai nói thế thì chưởng môn Vịnh Xuân Thái Kinh nhịn không được mà hỏi.

Thái Kinh vừa thốt lên xong thì mọi người đều nhìn vào Bùi Đông Lai, cùng đợi Bùi Đông Lai trả lời.

- Sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể.

Bùi Đông Lai nhìn vào ngôi mộ trống trơn, nhẹ giọng nói:

- Tuy rằng người ngoài truyền ra cái chết của cha tôi nhưng mà tôi không tin. Trước khi không thấy được hài cốt, nói chính xác ra là trước khi chứng minh được cái chết của người thì ngôi mộ này sẽ để trống không.

- Điều này…

Mọi người nghe vậy, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Cùng không biết nên mở miệng nói cái gì.

- A di đà Phật, Bùi thí chủ, chuyện cha của cậu thì sau khi xuất quan ta mới nghe thấy, ta có thể hiểu được tâm tình của cậu, nhưng người chết không có thể sống lại, có một số việc cậu nhất định cần phải chấp nhận.

Không Minh đại sư tiến lên từng bước, 2 tay hợp lại, hành lễ đối với ngôi mộ của Bùi Vũ Phu, sau đó lại nói:

- Bùi thú chủ, hôm nay ta từ Tung Sơn Thiếu Lâm đến đây, một là vị muốn ngăn cản đám người ngoại tộc kia, hai là muốn siêu độ cho cha của cậu, không biết ý của cậu như thế nào?

Giờ phút này, Không Minh đại sư đưa ra yêu cầu như vậy thì làm hắn khó xử.

Giống như lời nói lúc nãy của hắn, từ sâu trong lòng hắn thì hắn không tin Bùi Vũ Phu đã chết cho nên hắn cũng không muốn Không Minh đại sư siêu độ cho Bùi Vũ Phu, nhưng mà nếu như hắn không để cho Không Minh đại sư tiến hành siêu độ, thì đám người Không Minh đại sư hơn phân nửa sẽ nhận ra hắn tụ tập nhiều cường giả đến đây. Lập bia làm giả, mượn dao giết người mới là sự thật.

- Đông Lai, chúng ta có thể lý giải tâm tình của cậu, nhưng mà đúng như lời của Không Minh đại sư, người chết không thể sống lại.

Lúc Bùi Đông Lai trầm mặc thì Dương Thiện bước lên trước, vỗ vỗ vào bả vai Bùi Đông Lai, lời nói thấm thía, nói:

- Hơn nữa đây cũng là do Không Minh đại sư tự mình ra mặt siêu độ, cậu cũng đừng nên quá cố chấp.

"Ô... Ô..."

Lúc này đây, không đợi Bùi Đông Lai mở miệng, từ phương xa đã truyền đến tiếng còi xe cảnh sát.

"Bá!"

Ngay sau đó, mọi người không hẹn mà đều đưa mắt nhìn về phía quốc lộ.

- Có nhiều quân xa, xe cảnh sát đang chạy đến nơi này.

Rất nhanh, Dương Thiện liền mở miệng nhắc nhở.

Nghe được Dương Thiện nói thế thì Thái Kinh nhíu mày:

- Lần này quân nhân và cảnh sát xuất động chẳng lẽ là vì đám người HQ này, chỉ sợ là sẽ có chút phiền toái.

- Lần này chúng ta giết chính là những tên ngoại tộc xâm phạm vào TQ chúng ta, cũng không phải lạm sát kẻ vô tội, tại sao lại nói là phiền toái?

Chưởng môn của phái Côn Thành mở miệng.

- Tu đại sư nói đúng.

Nghe được chưởng môn phái Côn Thành nói thế thì mọi người đều cho rằng có lý.

Bùi Đông Lai không cho là như vậy.

- Rốt cuộc đã tới.

Nhìn từng chiếc xe ở phương xa đang chạy tới thì Bùi Đông Lai liền yên lòng.

Mọi sự đã chuẩn bị, gió đông nổi lên.

Diệp gia bị hắn kéo vào ván cờ

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.