Chương trước
Chương sau
TRƯỚC KHI VÀO THÌ PHÂN CHIA CẢNH GIỚI CHO CÁC BÁC BIẾT 

 

1.    Minh Kính – NB Nhẫn thuật 1-3 đoạn – Chiến sĩ Âu Mĩ cấp 1-3.

2.    Ám Kính – NB Nhẫn thuật 4-6 đoạn –Chiến sĩ Âu Mĩ cấp 4-6.

3.    Hóa Kính – NB Nhẫn thuật 7-9 đoạn – Chiến sĩ Âu Mĩ cấp 7-9.

4.    Cương Kính – NB Nhẫn thuật 10 đoạn –Chiến sĩ Âu Mĩ cấp Chiến Thần.

Tổ chức Ma Bồ cũng có Minh Kính, Ám Kính, Hóa Kính cùng Cương Kính.


-------------------------


Lúc này đây, trong võ quán Vịnh Xuân.

-    Vũ Phu, rượu ở đây quá nhẹ, đợi hôm nào đến Tây Nam thì tôi sẽ lấy rượu khá ra mời ông…uống…uống nào….

“Bịch”

Trong phòng ăn của võ quán, mặt của Hạ Hà đỏ bừng, nắm lấy bả vai của Bùi Vũ Phu nói được vài câu rồi ngã xuống.

"Ha ha..."

Thấy được một màn như thế thì toàn bộ mọi người đều nở nụ cười.

Dưới ánh đèn bọn hắn cũng đều uống say như Hạ Hà.

-    Các vị, thông gia của tôi uống say rồi, mọi người uống trước đi, tôi cùng Đông Lai đưa hắn về một hồi trở về tiếp tục uống.
Mặc dù Bùi Vũ Phu không có dùng sức để bức cồn ra nhưng mà tửu lượng của hắn cũng tốt nên cũng không say.

-    Được.

Nghe Bùi Vũ Phu nói như thế thì mọi người cũng không có ý kiến gì.

Nghe được Bùi Vũ Phu nói như thế thì Bùi Đông Lai liền bước lên đỡ lấy Hạ Hà.

Bởi vì Hạ Hà uống quá say nên lúc Bùi Đông Lai cõng Hạ Hà thì hắn cũng không biết.

Ra khỏi phòng ăn, cảm nhận được gió đêm thì cả người Bùi Đông Lai trở nên tĩnh táo, hắn biết được Bùi Vũ Phu muốn mình ra đây là muốn nói với mình gì đó nên hắn liền chủ động mở miệng:
-    Qua tử, mỗi lần con cùng người luận bàn, nhìn thì thấy con sắp đánh trúng người nhưng mà lại không lần nào đánh trúng. Có phải là vì người lúc nào cũng có thể tiếp vào trạng thái “ Nhập Thần” không?

Lấy thực lực Bùi Đông Lai, tuy rằng không thể thấy được nhất cử nhất động cuộc chiến giữa Bùi Vũ Phu và Y Hạ Nhẫn nhưng mà hắn có thể cảm nhận được Bùi Vũ Phu đã tiến vào trạng thái “ Nhập Thần” mới có thể tránh thoát một đao của Y Hạ Nhẫn.

-    Ừh.

Bùi Vũ Phu gật đầu, không có phủ nhận điểm này.

-    Thực lực của người biến thái như thế vì sao lúc nhỏ lại không dạy công phu cho con? Nếu như người dạy con từ nhỏ thì hiện tại còn cũng là cao thủ Ám Kính đỉnh phong rồi đó chứ?

Bùi Đông Lai cười ghẹo, nhưng mà trong lòng hắn lại rõ ràng. Sở dĩ hắn có được thực lực như ngày hôm nay thì trừ việc lúc nhỏ Bùi Vũ Phu lúc cũng cho hắn ngâm thuốc nước còn là vì nguyên nhân dung hợp với linh hồn của Tiêu Phu, nếu như không có nguyên nhân đó thì cho dù từ nhỏ Bùi Vũ Phu có dạy cho hắn cái gì đi chăng nữa thì chưa chưa chắc hắn đã vượt qua thành tựu như ngày nay.


Nghe được Bùi Đông Lai nói như thế thì trong lòng Bùi Vũ Phu có chút thổn thức.

Nụ cười trên mặt Bùi Vũ Phu biến mất, sắc mặt tỏ ra phức tạp nhìn vào Bùi Đông Lai, hỏi:
-    Đông Lai, thật lòng thì ta cũng không để ý chuyện tên tiểu tử Đằng Dã kia dùng ám khí để muốn giết con, ta cũng không cam đoan con có thể né được một kích tuyệt sát của nó, thậm chí ta cho rằng xác suất con né tránh được sẽ rất nhỏ.

Nghe được Bùi Vũ Phu nói như thế thì nụ cười của Bùi Đông Lai cứng đờ, bước chân cũng dừng lại, trong lòng nhấc đến kinh đào sóng lớn, hắn nghĩ đến Bùi Vũ Phu không có ra tay là vì có lòng tin tuyệt đối vào hắn.

Trong màn đên, Bùi Đông Lai dừng lại ở khuôn mặt quen thuộc của Bùi Vũ Phu, hắn không chút nghi ngờ tình yêu của Bùi Vũ Phu dành cho mình, nhưng mà hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng lúc thấy hắn chết thì Bùi Vũ Phu cũng sẽ không ra tay.

-    Ta không ra tay cứu con là bởi vì ta cảm thấy được trận chiến giữa con và tên tiểu tử kia không phải chỉ là trận chiến của Bùi gia mà nó còn đại biểu cho cả TQ.

Thấy được vẻ khiếp sợ trong đôi mắt của Bùi Đông Lai thì Bùi Vũ Phu ngẩng đầu nhìn trời, nghiêm mặt nói:
-    Từ nhỏ ta đã cùng tập võ với ông nội của con, lúc đó ông nội còn còn nói, nếu sau này muốn cùng người ta luận võ thì nhất định phải quang minh chính đại chiến thắng đối thủ, không thể dùng thủ đoạn nào, nếu không sẽ làm mất mặt Bùi gia.

-    Nếu lúc ấy ta xuất thủ cứu con thì chẳng những sẽ làm mất đi thể diện của Bùi gia mà còn ném đi mặt mũi của giới võ học TQ.

Nói xong, Bùi Vũ Phu thu hồi ánh mắt nhìn về Bùi Đông Lai. Phần tự trách trên mặt của hắn chợt lóe lên sau đó hắn dùng một loại ngữ khí phức tạp, hỏi:
-    Trách ta sao?

-    Trách sao?

Trong lòng Bùi Đông Lai tràn ngập ra một loại cảm giác kỳ quái.

Cái loại cảm giác này nói không rõ, nói không rõ, thế cho nên hắn há mồm ra, nửa ngày không có phun ra một chữ.

-    Qua tử, lúc nhỏ người mang con vào núi, khi đó con cũng không biết quá khứ huy hoàng của người. Lúc đó, nguyện vọng của con là có thể đi ra khỏi núi.

Sau khi trầm mặc một lúc thì Bùi Đông Lai nhẹ giọng nói:
-    Sau đó người lại đồng ý quyết định của con, mang con ra khỏi núi lớn để cho con có thể thấy được thế giới bên ngoài. Thế giới này không công bằng, bởi vì có rất nhiều người nhìn chúng ta bằng ánh mắt từ trên nhìn xuống. Khí đó con không thích cái loại ánh mắt này, con cũng không thích người bị người khác chửi, bị người khác mắng người là ngốc, càng không thích người khác nhìn người dùng như là nhìn một kẻ ăn xin. Cho nên lúc ấy trong lòng con đã âm thầm thề rằng, sau này còn sẽ cố gắng để mua nhà cho người, cưới vợ đẹp cho người. Để cho những người ấy sẽ không còn dùng ánh mắt kia để nhìn người nữa.

Nghe được Bùi Đông Lai hỏi một đằng, trả lời một nẻo thì trong lòng Bùi Vũ Phu cảm thấy nhói lên, hắn từ trong túi lấy ra một gói thuốc lá rồi ném cho Bùi Đông Lai một điếu, giúp Bùi Đông Lai châm lửa. Sau đó chính mình lại đốt lên một điếu, hung hăng hít lấy.

"Hô ~ "

Bùi Đông Lai hút một hơi rồi thở ra một ngụm khói, cười khổ nói:
-    Sau đó, khi Miêu gia gia cũng Nạp Lan Trường Sinh đến tìm người thì còn mới cảm thấy được quá khứ của người không đơn giả nhưng mà người không nói nên con cũng không hỏi. Sau đó, bởi vì Nạp Lan gia khinh người quá đáng nên người đã xông vào Nạp Lan gia đánh Nạp Lan Trường Sinh tàn phế.

-    Ngày đó trôi qua, trong lòng con càng cho rằng quá khứ của người rất huy hoàng, và lúc đó cũng cũng thấy được sự cường đại của người. Nhưng mà quá khứ của người có huy hoàng bao nhiêu đi chăng nữa, người có mạnh bao nhiêu đi chăng nữa thì trong lòng con cũng không để ý.

Bùi Đông Lai lại phun ra một ngụm khói, nói:
-    Cho nên, sau khi con thích Đông Tuyết càng không dám nói cho người biết rằng gia thế của Đông Tuyết rất tốt. 

-    Ngày đó, khi xe lửa ghé ngang qua Yên Kinh thì con cũng định xuống xe nhưng mà lúc ấy con tự nói với lòng rằng, chỉ có thể để cho bản thân đi vào cửa của Tần gia, khiến cho người Tần gia cho phép con. Lúc đó Bùi Đông Lai con có thể giống chó, cố gắng phấn đầu nhưng mà con chỉ làm một con chó đứng.

Nói tới đây thì Bùi Đông Lai dừng lại, đôi mắt nhìn vào Bùi Vũ Phu, gằn từng chữ:
-    Bởi vì người đã dạy cho con rằng chỉ quỳ xuống đất lạy cha lạy mẹ, người không dạy con quỳ trước mặt người khác.

Trong lòng Bùi Vũ Phu run lên, tay nắm điếu thuốc cũng hơi run run.

-    Bởi vì không muốn quỳ xuống, không muốn cúi đầu nên khi bước vào Đông Hải thì con liền gặp vô số phiền phức, đối mặt với nhiều người muốn đưa con vào chỗ chết nhưng con vẫn dùng quả đấm của mình để đánh qua. Con có thể lần lượt biến an thành nguy thì trừ thân thủ tốt, não linh hoạt ra thì con còn có vận khí tốt.

-    Sau đó, con mới biết được những lúc con có thể bình an từ trong chỗ chết nhưng mà vẫn không biết được tin tức của người là bởi vì người vẫn đứng sau lưng của con, yên lặng mà nhìn con, ủng hộ con. Thẳng cho đến khi con bất đắc dĩ lắm mới vào Yên Kinh, cố gắng trước tiên bước vào Tần gia thì người mới hiện thân, dùng một loại phương phức mà nằm mơ con không thể ngờ để hạ nhục Diệp gia, làm cho tòa đế vương chi thành ngày đó ở Yên Kinh phải ảm đạm thất sắc.

Nói xong, Bùi Đông Lai có chút kích động.

-    Qua tử, lúc nãy người hỏi con có trách người hay không?

Vài giây sau, Bùi Đông Lai trở nên bình tĩnh trở lại, mở miệng lần nữa, thanh âm rất nhẹ:
-    Thật sự mà nói thì con cũng không thể trả lời vấn đề này của người. Con không phải là một người cao thượng, người khác kính con một thước thì con kính người một trượng nhưng mà người khác cho con một đao thì con sẽ trả lại mười đao.

Bùi Vũ Phu nghe vậy, vẻ mặt tự trách, muốn nói lại thôi.

-    Cha.

Bùi Đông Lai run run đưa điếu thuốc lên miệng, hút một hơi thật sau, tròng mắt đỏ lên, cười nói:
-    Cho dù người làm cái gì đi nữa thì con cũng không trách người, vĩnh viễn sẽ không.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.