Bởi vì trước khi Bùi Đông Lai đến Yên Kinh thì hắn đều ở trong trại huấn luyện của đại đội đặc chủng Đằng Long nên cơ hồ không tiếp xúc với bên ngoài, mà đến Yên Kinh thì vốn là để tham gia thảo luận nghiên cứu về học thuyết kinh tế, sau đó gặp mặt Tần Đông Tuyết rồi một lòng một dạ tìm hiểu về Tần gia để chuẩn bị bước vào sau này, hắn cũng không biết chuyện Mộ Khuynh Nhan và Trang Hiểu Vân đến Yên Kinh quay MV.
- Công ty bọn tớ cho bọn tớ ra album mới, trong đó có hai MV cần quay lấy cảnh trong cố cung. Nghe được câu hỏi của Bùi Đông Lai, Mộ Khuynh Nhan trả lời trước: - Ba ngày trước bọn tớ tới đây, còn cậu thì sao? Tới lúc nào?
- Tớ đến đây được năm ngày rồi.
Bên tai vang lên lời nói của Mộ Khuynh Nhan, cảm nhận được hình như Mộ Khuynh Nhan đã bình tâm trở lại sau khi bị đả kích thì trong lòng Bùi Đông Lai nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Hắn biết tâm tư Mộ Khuynh Nhan đơn thuần, dù có biết một số việc đã xảy ra cũng không vướng bận. So với Mộ Khuynh Nhan mà nói, Trang Hiểu Vân đã lăn lộn kiếm ăn trong xã hội từ năm mười mấy tuổi, tuy rằng đã biết xã hội tàn khốc, lòng người hiểm độc, nhưng mà … có một số việc chưa chắc đã có thể nhìn thông được như Mộ Khuynh Nhan.
Đây cũng chính là cái gọi là xem sơn là sơn, xem thủy là thủy; xem sơn không phải sơn, xem thủy không phải thủy; xem sơn vẫn là sơn, xem thủy vẫn là thủy - ba cảnh giới nhân sinh.
Mộ Khuynh Nhan hiện tại còn ở cảnh giới thứ nhất, mà Trang Hiểu Vân đã đạt cảnh giới thứ hai.
Mà cảnh giới thứ hai chính là cảnh giới rối rắm nhất, nhưng cũng lại chiếm quãng đời của con người dài nhất, thậm chí có người đến khoảnh khắc chết đi mới đạt tới cảnh giới cuối cùng.
Mặc dù hiểu được điều này nhưng Bùi Đông Lai lại không có ý né tránh vấn đề này, bởi vì hắn nhận ra tình cảm của Trang Hiểu Vân khác với tình yêu đơn thuần tinh khiết của Mộ Khuynh Nhan, Trang Hiểu Vân vì cảm kích mà mới thích hắn.
Nhưng mà.
Cảm kích và tình yêu nhìn thì có vẻ rất gần nhau, nhưng thực tế thì không có khả năng cùng xuất hiện.
- Hai ngày sau chúng tớ phải về Nam Cảng, khi nào thì cậu đi khỏi đây? Mộ Khuynh Nhan chớp mắt hỏi.
- Ít nhất cũng còn phải ở chỗ này nửa tháng nữa.
Bùi Đông Lai không có ý giấu diếm, kế tiếp hắn cần gặp mặt những người của Tần gia, sau đó phải tham gia Đại Bỉ Võ của bộ đội đặc chủng cả nước, trong thời gian ngắn không thể rời Yên kinh.
Bởi vì không muốn gây thêm phiền toái không cần thiết, hơn nữa Mộ Khuynh Nhan và Trang Hiểu Vân là người mà công ty giải trí Đông Hải điều tới Yên Kinh nên Bùi Đông Lai không đưa hai người về biệt thự mà đưa hai người tới khách sạn, sau đó một mình ly khai.
Thời gian gặp mặt trưởng bối thứ hai của Tần gia sớm hơn dự liệu của Bùi Đông Lai, ngay sau khi rời khỏi khách sạn, Bùi Đông Lai đang định quay về thì lại nhận được một cuộc điện thoại xa lạ.
Chủ nhân cuộc điện thoại là nhị bá của Tần Đông Tuyết, Tần Phong - một trong những nhân vật đại biểu của đời thứ ba Tần gia, đảm nhận chức vụ phó cục trưởng ở bộ Giao Thông Vận Tải.
Tần Phong hẹn Bùi Đông Lai gặp mặt tại phòng làm việc của ông ta.
Thân phận ngầm của Bùi Đông Lai là người đứng đầu hắc đạo vùng tam giác khu Trường Giang và Nam Cảng..
Khiến cho một lão đại hắc đạo phải đi tới nơi ông ta làm việc để gặp mặt, Tần Phong ra oai phủ đầu trực tiếp.
3h chiều, Bùi Đông Lai dựa theo ước hẹn đến trước đại viện ga bộ, hắn bước từ trên xe Rolls-Royce Phantom xuống, một mình bước vào nơi mà nhiều đại ca hắc đạo khác chỉ nghe tên cũng sợ tới chân tay mềm nhũn, bước chân hắn trầm ổn, ung dung.
Tần Phong khoanh tay đứng phía trước cửa sổ trong văn phòng nhìn Bùi Đông Lai ung dung bước tới cao ốc, trong con ngươi lóe lên tinh quang, không biết trong lòng ông ta đang nghĩ gì.
Cho dù trong quá trình quật khởi Bùi Đông Lai đã cẩn thận xóa dấu vết nhưng không may vẫn bị người khác nhìn ra nhược điểm, thân phận ngầm của hắn lộ ra, muốn cho cảnh sát không chú ý tới hắn là một chuyện vô cùng khó khăn. Tư liệu về hắn sớm đã có đủ ở đây, hơn nữa còn thuộc loại đối tượng cần chú ý đặc biệt.
Dưới tình hình như thế ngay khi Bùi Đông Lai bước vào đại sảnh, rất nhiều ánh mắt không có hảo cảm hướng về phía hắn, thậm chí có thể nói đó là những ánh mắt dò xét.
Đối với điều đó thì Bùi Đông Lai cũng không để ý, chỉ dựa theo lời dặn trước đi thẳng tới văn phòng Tần Phong.
Lên từng lầu từng lầu, bước qua lần lượt các gian phòng, sắc mặt của Bùi Đông Lai không đổi tiến đến cửa phòng làm việc của Tần Phong, nhẹ nhàng gõ cửa.
Không có phản ứng.
Bùi Đông Lai tiếp tục gõ, độ mạnh yếu, tiết tấu và nhịp gõ giống y lúc trước.
- Vào đi.
Lúc này trong văn phòng mới truyền ra một giọng nói mang theo uy nghiêm vô thượng.
“Két!”
Bùi Đông Lai đẩy cửa bước vào thì thấy Tần Phong đang ngồi trước bàn làm việc, cúi đầu xem một văn kiện nào đó dường như không biết hắn đã đi vào, cũng không ngẩng đầu lên.
Bùi Đông Lai thấy thế cũng không đi tới chỗ Tần Phong, mà đứng thẳng ở cửa phòng, kiên nhẫn chờ đợi.
Một phút đồng hồ, hai phút, ba phút. . .
Ước chừng mười phút trôi qua Tần Phong mới buông tài liệu trong tay, ngẩng đầu nhìn Bùi Đông Lai.
- Ngài khoe chứ, chú Tần, tôi là Bùi Đông Lai. Mặc dù đối phương biết thân phận của mình nhưng Bùi Đông Lai vẫn chủ động mở miệng giới thiệu, còn sử dụng cả vai vế lễ nghi.
- Tôi không phải là chú của cậu, đồng thời trong cao ốc này cũng không có ai kêu là chú cả. Tần Phong nghiêm mặt lạnh lùng nói.
Bùi Đông Lai im lặng.
- Tôi có một cuộc họp gấp cần tham gia.
Thấy Bùi Đông Lai không nói gì, Tần Phong lại nói, ngữ khí vẫn lãnh đạm như trước: - Cậu có thể lựa chọn ở đây chờ tôi, hoặc cũng có thể bỏ đi.
- Được.
Bùi Đông Lai bình tĩnh trả lời chắc chắn, sau đó không đợi Tần Phong nói thêm gì đã đi đến ghế sô pha, thản nhiên ngồi xuống.
Tần Phong không nói thêm lời vô ích, cầm lấy tài liệu và giấy bút bỏ đi.
Thấy Tần Phong bỏ đi Bùi Đông Lai nhìn thoáng qua cuốn “Luật hình pháp” trên bàn trà, hắn vươn tay cầm lấy xem.
Một giờ sau, Tần Phong quay lại, thấy Bùi Đông Lai đang xem cuốn Luật Hình pháp cũng không cảm thấy ngoài dự kiến.
- Nhìn quyển sách này cậu có thấy chột dạ hay không? Ngồi xuống, châm một điếu thuốc lá, Tần Phong lãnh đạm nhìn Bùi Đông Lai hỏi.
Bùi Đông Lai khép sách lại, thẳng thắn tiếp ánh mắt soi xét của Tần Phong, thản nhiên nói: - Đối với người bình thường mà nói, học tập pháp luật là để tuân thủ pháp luật, còn với người thông minh thì học pháp luật chỉ để lách luật.
- Xem ra cậu là người thông minh sao? Tần Phong khinh thường cười: - Hơn nữa còn tuyệt không chột dạ?”
- Vì sao tôi phải chột dạ?
"Hắc!"
Tần Phong khẽ cười, bóp tắt tàn thuốc đưa tay kéo ngăn kéo, từ trong ngăn kéo lấy ra một tập hồ sơ tiện tay quăng về phía Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai đưa tay bắt lấy, bắt rất chuẩn.
Đối với việc đó Tần Phong cũng không cảm thấy ngạc nhiên, mà chỉ cười lanh, nói: - Đừng tưởng rằng những chuyện cậu làm không có ai biết, trên thế giới này không có con đường đi đêm nào không lọt gió, kiểu gì cũng sẽ gặp quỷ.
- Tôi chưa thấy ma quỷ, cũng không tin trên thế giới này có ma quỷ, mà cho dù gặp được tôi cũng không sợ. Bùi Đông Lai nhẹ buông hồ sơ của mình, hờ hừng đáp.
- Bùi Đông Lai, cậu cho rằng cậu lén lút làm mấy hành động không thể đưa ra ánh sáng thì đã cho là mình đạt được thành công? Có thể từng bước từng bước khiến người Tần gia ta nhìn cậu với cặp mắt khác xưa.? Tần Phong lạnh lùng nói.
Bùi Đông Lai cười nhạt một tiếng: - Thành công hay không thành công tôi không biết, chỉ biết rằng sau cha tôi, tôi là người duy nhất có thể làm chủ màn đêm ở tam giác Trường Giang.
- Càn rỡ!
Tần Phong trừng mắt, quát to một tiếng: - Bùi Đông Lai, cậu có biết đây là nơi nào không?
- Tôi biết, tôi còn biết ông là phó bộ trưởng.
Nét cười trên mặt Bùi Đông Lai không dịu xuống: - Kế tiếp có phải ông muốn nói chỉ cần ông ra lệnh một tiếng thì mọi chuyện của ta nhất định sẽ bị điều tra rõ ràng, sau đó ta sẽ bị giam vào ngục hoặc ăn kẹo đồng chăng.
Tần Phong khẽ nheo mắt lại, bởi vì ông ta cảm nhận được, thái độ của Bùi Đông Lai lúc này không phải là thái độ nói chuyện của vãn bối với trưởng bối, cũng không phải sự kính sợ giữa giặc cướp và cảnh sát, càng không phải là thái độ của người bình thường với người cầm quyền, mà là thái độ ngang hàng nhìn thẳng, ánh mắt nhìn còn mang theo vài phần đùa cợt, khinh thường.
- Cậu cho là có Bùi Vũ Phu là chỗ dựa nên ta không dám động đến cậu sao? Bùi Đông Lai khiêu khích khiến cho giọng nói của Tần Phong càng thêm lạnh, dường như tùy thời đều có thể xuống tay với Bùi Đông Lai.
- Coi như không có Qua tử, ông cũng không dám.
Bùi Đông Lai nghiêm mặt nói: - Bởi vì ông không có bất kì chứng cớ gì có thể chứng minh tôi vi phạm pháp luật, trừ khi ông lạm dụng quyền lực.
Tần Phong nhíu mày.
- Tôi từng nghe người ta nói rằng phương pháp của cảnh sát hay dùng với hắc đạo là cứ nuôi dưỡng từ từ, thời cơ chín muồi thì sẽ xuống tay. Thế cục nửa trắng nửa đen cần phòng làm việc đứng ra.
Bùi Đông Lai nghiêm mặt nói: - Mà muốn động tới đại ca hắc đạo của một tỉnh thì ít nhất cần các ông ở đây lên tiếng. Còn muốn động tới người có thể quyết định tới hắc đạo cả vùng Trường Giang và Nam Cảnh, ông cảm thấy một câu nói của ông có đủ không?
Sắc mặt Tần Phong đã khó coi.
- Không thể.
Bùi Đông Lai tự hỏi tự trả lời: - Bởi vì việc đó liên quan tới lợi ích của rất nhiều người, các ông cần biết rằng cho dù các ông có điều tra ra đi nữa thì vẫn cần thông qua sự phối hợp của một số ngành khác và sự gật đầu của cả cấp trên.
- Xem ra cậu thật sự không sợ hãi sao? Tần Phong giận quá nở nụ cười.
Lúc này Bùi Đông Lai lại lựa chọn im lặng, hắn lấy một điếu thuốc lá trong túi ra, không cần Tần Phong đồng ý đã tự châm lửa hút.
- Bùi Đông Lai, cậu quả thực rất ngông cuồng, rất càn rỡ!
Bùi Đông Lai mặc cho lửa giận của Tần Phong bạo phát: - Ông cho rằng tôi không làm được, như vậy chúng ta cứ thử xem.
- Coi như ông có thể làm được thì cũng không phải bởi vì thân phận bề ngoài của ông, mà vì ông là người Tần gia.
Bùi Đông Lai nhả ra một vòng khói, nói: - Huống chi với tôi mà nói thì như thế cũng chỉ coi như ông làm tôi tổn thất mất một nguồn thu mà thôi, cùng lắm thì tính là động chạm tới gân cốt, không thể chết được.
- Bùi Đông Lai, tôi thừa nhận cậu rất thông minh, chẳng những làm việc không lưu lại dấu vết mà hơn nữa còn không có danh tiếng ở Đông Hải mà lại có thể âm thầm nắm trong tay tất cả chuyện này.
Mọi việc đều đã rõ ràng, Tần Phong cũng biết căn bản không thể làm gì Bùi Đông Lai, chỉ có thể tung đòn sát thủ: - Nhưng tôi cho cậu biết, nếu cậu cho rằng chỉ dựa vào cái danh đại ca hắc đạo đã đủ tư cách bước vào Tần gia thì đó hoàn toàn là si tâm vọng tưởng! Mặt khác, tạm thời không có đề cập tới việc cậu có tư cách bước vào cửa Tần gia hay không, nếu cậu không cắt đứt quan hệ cùng với hắc đạo thì cả đời này đừng mơ bước vào đại môn của Tần gia nửa bước!
- Thật xin lỗi, bởi vì tôi đã đáp ứng lời phó thác của người kia, đồng thời cũng hứa hẹn với một người khác cho nên tôi không thể vứt bỏ những chuyện này.
Bùi Đông Lai nói xong, chậm rãi bóp tắt tàn thốc, bình tĩnh nhìn khuôn mặt Tần Phong đang phẫn nộ mà gằn từng chữ: - Tôi tới Tần gia không phải vì lợi dụng hay tìm chỗ dựa, tôi chỉ tới vì người con gái của tôi.
- Mày….
Tần Phong tức giận chỉ tay vào Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai không rảnh mà để ý, hắn đứng dậy bỏ đi.
Nhưng mà.
Ngay khi chuẩn bị ra khỏi văn phòng, hắn dừng lại nhưng cũng không quay đầu, nói: - Trở về nói cho Tần Hồng Sơn, đại môn Tần gia tôi chắc chắn bước qua rồi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]