- Hừ, theo ta thấy, bọn người Ngô Vũ Trạch chính là một bọn lang sói, các người không cần ảo tưởng từ trên người hắn đạt được chỗ tốt gì! Sau khi đám người Ngô Vạn, Trương Lệ vừa ra khỏi biệt thự, Trương Lệ hổn hển nói. - Toàn bộ chuyện này cũng không thể trách Ngô Vũ Trạch được, dù sao lúc trước các người cũng thật quá đáng. Nghe được lời nói của Trương Lệ…, tiểu cô Ngô Vũ Trạch mở miệng, lúc trước lúc Ngô Vạn buộc Ngô Sinh phải nhượng lại vị trí gia chủ, nàng đã từng mở miệng nói giúp cho Ngô Sinh, được cho là người duy nhất đứng về phía hai người Ngô Sinh, Ngô Vũ Trạch. - Hừ, lúc trước cô nói giúp cho Ngô Sinh, tự nhiên không sợ hai người phụ tử bọn hắn bạc đãi ngươi, cô nói thật là có ý tứ? Trương Lệ hừ lạnh nói. Tiểu cô Ngô Vũ Trạch biết rõ Trương Lệ này là người có lòng dạ hẹp hòi, lúc này nghe được lời nói của Trương Lệ, mặc dù giận đến không nhẹ, nhưng cũng không có chấp nhặt cùng Trương Lệ, mà là một mình rời đi. - Đại ca, chị dâu, theo ta thấy, Tiểu Sinh dễ mềm lòng, hơn nữa vẫn muốn Ngô gia có thể tái hiện huy hoàng, nếu là thật sự phát đạt, chưa chắc sẽ quên chúng ta. Đợi cho tiểu cô Ngô Vũ Trạch rời đi, nhị thúc Ngô Vũ Trạch nói: - Cho nên, chuyện này, chúng ta trước tiên không nên vội, đợi cho Tiểu Sinh hết giận, khẳng định còn có cơ hội chuyển biến. Hắn vừa thốt lên xong, những thành viên khác của Ngô gia đều cho rằng hắn nói rất có lý, trước mắt nhất thời sáng ngời. Tựa hồ như vì nghiệm chứng lời suy đoán của nhị thúc Ngô Vũ Trạch, trong biệt thự, Ngô Sinh do dự liên tục, cuối cùng vẫn kiên trì nói với Ngô Vũ Trạch: - Vũ Trạch, đại bá của con bọn họ mặc dù có chút hơi quá đáng, nhưng dù sao chúng ta cũng là người một nhà… - Cha, vừa rồi sở dĩ con nói như vậy, bọn họ có chút quá đáng chẳng qua chỉ là một cái nguyên nhân. Không đợi Ngô Sinh nói cho hết lời, Ngô Vũ Trạch thở dài, cắt đứt lời nói của Ngô Sinh: - Nguyên nhân trọng yếu hơn là, mười phần trăm cổ phần tập đoàn Vận Đạt cũng tốt, người phụ trách tương lai tập đoàn Vận Đạt cũng được, những thứ kia là đồ của Bùi Đông Lai, chúng ta không có quyền lợi phân chia cho những người khác! Bởi vì một lòng muốn cho Ngô gia quật khởi, bởi vì Bùi Đông Lai tạo cho Ngô gia một cơ hội quá tốt, Ngô Sinh đang tiếp thụ phần đại lễ này, không có suy nghĩ phần đại lễ này Ngô gia có thể tiếp thụ nổi hay không, trong thâm tâm hắn đã coi phần đại lễ đó trở thành đồ trong túi Ngô gia rồi. Hôm nay, nghe được Ngô Vũ Trạch vừa nói như thế, Ngô Sinh đột nhiên thức tỉnh, thầm mắng mình hồ đồ. - Đông Lai, phần đại lễ này của chú không khỏi quá nặng đi a ? Thấy vẻ mặt Ngô Sinh lúng túng, Ngô Vũ Trạch cười khổ một tiếng, lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Bùi Đông Lai. - Xin lỗi, thuê bao quý khách gọi tạm thời không liên lạc được. ( ) Điện thoại vừa chuyển, giọng nói của tiểu thư rơi vào trong tai của Ngô Vũ Trạch, Ngô Vũ Trạch bất đắc dĩ cúp điện thoại, suy nghĩ một chút, nói: - Cha, chuyện này chờ con hỏi Bùi Đông Lai, sau đó tính tiếp. - Tốt. Sau khi được Ngô Vũ Trạch nhắc nhở, Ngô Sinh liền hiểu được, phần đại lễ này của Bùi Đông Lai quả thực quá nặng, nặng đến nỗi Ngô gia không thể gánh được, cho nên đồng ý đề nghị của Ngô Vũ Trạch. Nửa giờ sau. Vợ chồng Tô Văn ngồi trên Audi A8 trở về Cửu Khê Mân Côi Viên. Ô tô tiến vào biệt thự, vẻ buồn bực, ủy khuất trên mặt Lý Lệ đã hoàn toàn biến mất, khẩn cấp tiến vào biệt thự, hướng về phía trên lầu hô: - Thi Vận! Trong phòng ngủ lầu hai, Tô Thi Vận chuẩn bị ngày mai trở về Yến Kinh đi học, nghe được câu gọi vội vàng của Lý Lệ, lâp tức từ trong phòng ngủ đi ra, mang theo vài phần nghi ngờ nhìn Lý Lệ: - Mẹ, chuyện gì vậy? - Thi Vận, con xuống đây, mẹ có lời muốn nói với con! Lý Lệ lộ ra vẻ mặt khẩn trương, nói. Bên tai vang lên lời nói của Lý Lệ…, nhìn bộ dáng lửa cháy đến mông của Lý Lệ cùng vẻ mặt ngưng trọng của Tô Văn, Tô Thi Vận mặc dù hiếu kỳ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nhưng không có tiếp tục hỏi nữa, mà là theo lời của Lý Lệ, mặc đồ ngủ đi xuống dưới lầu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyentop.net Trong đại sảnh lầu một, Tô Văn trầm mặc ngồi ở trên ghế sa lon, đốt một điếu thuốc lá, mà Lý Lệ thấy Tô Thi Vận xuống lầu, mang theo vài phần lúng túng, nói: - Thi Vận, con có thể đi tìm Ngô Vũ Trạch nói chuyện. Ngô Vũ Trạch. Nghe được cái tên này, trong lòng Tô Thi Vận không khỏi run lên, theo bản năng trong đầu nàng hiện lên một thân ảnh đã khắc sâu trong nội tâm nàng. Đồng thời run sợ, cảm xúc khiếp sợ kìm lòng không đậu hiện rõ trên mặt Tô Thi Vận, con ngươi nàng đột nhiên mở lớn, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Lý Lệ, cảm giác kia tựa như cho là chính mình nghe nhầm. - Mẹ, mẹ để cho con đi tìm Ngô Vũ Trạch? ư Khiếp sợ qua đi, Tô Thi Vận thần sắc mang theo vài phần không tin hỏi Lý Lệ. - Haizz. Nghĩ đến hai năm trước mình bức bách Ngô Vũ Trạch cùng Tô Thi Vận chia tay, nghĩ đến chính mình vừa rồi giống như một con chó Nhật đi cầu xin Ngô Vũ Trạch, trong lòng Lý Lệ có trăm vị cảm xúc, thở dài, nói: - Thi Vận, con có điều không biết, hôm nay, cả vận mệnh Tô gia đều là nằm trong tay Ngô Vũ Trạch —— một câu nói của hắn, có thể quyết định sinh tử của cả Tô gia! "Bá!" Nếu như lúc trước mà nói, lời nói của Lý Lệ chẳng qua chỉ khiến cho Ngô Vũ Trạch kinh ngạc, như vậy, giờ phút này, lời nói của Lý Lệ trực tiếp dọa cho Tô Thi Vận sợ ngây người! Thân là một thành viên Tô gia, nàng rất rõ ràng, gia tộc của mình có địa vị như thế nào tại Hồ Giang này. Có thể không chút nào khoa trương, nói riêng về thực lực, mười Ngô gia có thúc ngựa cũng không đuổi kịp Tô gia! Cũng chính bởi vì điểm này, hai năm trước, đối với lời thề non hẹn biển cùng Ngô Vũ Trạch nàng lựa chọn đồng ý chia tay—— một mình Lý Lệ hẹn Ngô Vũ Trạch ra nói chuyện, trực tiếp nghiền nát lòng tự ái của thiếu niên Ngô gia. Sau khi cùng Ngô Vũ Trạch chia tay, trong lòng Tô Thi Vận vẫn không quên được Ngô Vũ Trạch, chỉ là… Vì quan tâm mặt mũi của Ngô Vũ Trạch, vì giữ lại lòng tự ái đã vỡ tan tành kia của Ngô Vũ Trạch, nàng không có đi tìm Ngô Vũ Trạch, mà là yên lặng đợi, đợi Ngô Vũ Trạch bùng lên ý chí phấn đấu, quyết chí tự cường, để một ngày kia có thể làm cho mẫu thân của nàng, cùng các thành viên khác của Tô gia nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Nàng nghĩ đến ngày đó, nàng sẽ quang minh chính đại mà ở bên cạnh hắn. Lý tưởng rất phong phú, thực tế lại rất phũ phàng. Tô Thi Vận đem Ngô Vũ Trạch lúc ấy mới mười sáu tuổi kỳ vọng quá lớn, nàng đánh giá quá cao năng lực thừa nhận của Ngô Vũ Trạch, cũng đánh giá quá thấp cái thực tế đầy tàn khốc kia… Cuối cùng chỉ còn lại sự tuyệt vọng. Sau lần đó, Ngô Vũ Trạch chẳng những không có bởi vì chịu vũ nhục mà bừng lên ý chí phấn đấu, ngược lại bắt đầu không cầu tham tiến, đắm mình, từ từ bị coi là phế vật của Ngô gia. Đối mặt với thực tế tàn khốc, Tô Thi Vận đau lòng, đồng thời cũng cảm nhận được thật sâu cảm giác vô lực. Vì có thể làm cho nam nhân kia tỉnh giấc, nàng thậm chí không tiếc làm bộ đồng ý đám hỏi cùng Phương Thế Kiệt. Lúc này, đột nhiên nghe Lý Lệ nói vận mệnh Tô gia đang nằm trong tay Ngô Vũ Trạch, rung động trong lòng Tô Thi Vận quả thực không cách nào dùng lời nói mà hình dung được. Nàng thật sự không thể tưởng tượng nổi, nam nhân đắm mình trong hai năm quá khứ kia rốt cuộc dựa vào cái gì, có thể làm được điểm này! Khiếp sợ qua đi, Tô Thi Vận chẳng những không có bởi vì Tô gia lâm vào tuyệt cảnh mà cảm thấy khủng hoảng, ngược lại, trên mặt của nàng toát ra vài phần mừng rỡ, vì Ngô Vũ Trạch có thể làm được một điểm này mà mừng rỡ. Chẳng qua là —— Sau khi mừng rỡ, trong đầu nàng không khỏi hiện ra cảnh tượng, mấy ngày trước, nàng ở trong quán bar nhìn thấy Ngô Vũ Trạch cùng Quách Lệ Na tình chàng ý thiếp. Trong đầu hiện ra một màn kia, tâm Tô Thi Vận không khỏi đau xót, vẻ mặt mừng rỡ trên mặt tan biến không còn sót lại chút gì. - Thi Vận, mẹ biết, lúc này cho con đi tìm hắn, con sẽ rất lúng túng, chỉ là… Hiện giờ vận mệnh cả Tô gia đang nằm trong tay của hắn, nếu như con không đi tìm hắn, Tô gia sẽ xong đời! Thấy sắc mặt Tô Thi Vận có chút khó coi, Lý Lệ cho là Tô Thi Vận không biết làm thế nào để đối mặt với Ngô Vũ Trạch, vẻ mặt mang theo vài phần bất đắc dĩ nhắc nhở. Tô Văn cũng là phun ra một ngụm khói thuốc, phụ họa nói: - Thi Vận, mẹ con nói không sai, vì Tô gia, con phải đi tìm hắn. - Cha, me, cho dù con đi tìm hắn cũng vô dụng. Dưới ánh đèn, Tô Thi Vận thở dài, miệng cười khổ nói: - Bởi vì… Con bây giờ, đối với hắn mà nói, chỉ là một người dưng. - Thi Vận, mẹ nghe nói Ngô Vũ Trạch trong hai năm trước vẫn không có bạn gái, thủy chung đối với con nhớ mãi không quên, con đối với hắn tại sao có thể là người dưng được? Lý Lệ vẻ mặt nghi ngờ nói. Tô Thi Vận cười khổ một tiếng: - Mẹ, có thể mẹ đã nhầm, hắn đã có bạn gái —— mấy ngày trước, còn còn đụng phải hắn và bạn gái của hắn ở trong một quán Bar nữa. Bởi vì cho là Ngô Vũ Trạch vẫn thích Tô Thi Vận, vợ chồng Tô Văn nhất trí cho rằng nếu như Tô Thi Vận ra mặt tìm Ngô Vũ Trạch nói chuyện, Ngô Vũ Trạch hơn phân nửa là sẽ cho Tô gia một con đường sống. Bây giờ nghe được Tô Thi Vận nói Ngô Vũ Trạch có bạn gái mới, hai người ngạc nhiên một trận, sau đó… Cảm xúc lo lắng một lần nữa hiện rõ trên mặt của bọn họ. Theo bọn họ xem ra, nếu như Ngô Vũ Trạch đã không còn tình cảm với Tô Thi Vận, chuyện này chỉ sợ là sẽ rất khó giải quyết! - Thi Vận, tuy nói hắn đã có bạn gái, chỉ là… Hắn chưa chắc sẽ quên tình cũ. Tô Văn bóp tắt tàn thuốc, cắn răng nói. Tô Thi Vận sắc mặt phức tạp nói: - Cha, hai năm trước, mẹ con bởi vì Ngô gia cùng Tô gia chúng ta chênh lệch quá lớn, vũ nhục Ngô Vũ Trạch, khiến cho con chia tay với Ngô Vũ Trạch. Bây giờ, Ngô Vũ Trạch đã có bạn gái mới, đã đem con chìm vào quên lãng, cha mẹ cảm thấy, con đi tìm hắn, có tác dụng không? Vô dụng. Trong lòng hiện ra đáp án này, Tô Thi Vận chỉ cảm thấy ngực một trận đau nhói, đau nhói kịch liệt làm cho hai tay nàng lặng lẽ nắm chặt vào nhau, sắc mặt cũng là mơ hồ có chút trắng bệch. - Có được hay không, thử một lần xem sao, nếu không được lại nghĩ biện pháp khác. Tô Văn trả lời dứt khoát. Tô Thi Vận cắn chặt hàm răng, trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng trong ánh mắt cầu xin của Tô Văn cùng Lý Lệ, gật đầu, nói: - Thôi được, con hiện tại đi gọi điện thoại cho hắn. Thanh âm vừa dứt, Tô Thi Vận không đợi vợ chồng Tô Văn trả lời, liền đứng dậy trở về phòng ngủ. Dưới ánh đèn, cước bộ nàng có chút gấp, bóng lưng cô đơn. Nửa phút đồng hồ sau, Tô Thi Vận trở lại thư phòng, cầm lấy điện thoại di động Iphone 4s màu hồng, sắc mặt phức tạp bấm cái số điện thoại mà nàng từng nhiều lần nghĩ đến bấm mà không dám. Điện thoại vừa chuyển, trong lòng Tô Thi Vận từng trận rung động, tay phải nắm chặt điện thoại run lên không ngừng. Biệt thự Ngô gia, trong phòng ngủ Ngô Vũ Trạch, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên. "Tình yêu nào phải trò chơi Dường như em đang mơ Một giấc mơ không có anh Dường như con tim em Đang cất tiếng không cần anh Dù sao đi chăng nữa cũng chỉ là một lời hứa" Trong nửa tiếng vừa rồi, Ngô Vũ Trạch liên tục gọi hai cuộc điện thoại, điện thoại của Bùi Đông Lai đều báo bận, lúc này nghe được chuông điện thoại di động vang lên, Ngô Vũ Trạch cho là Bùi Đông lai gọi cho mình, vội vàng cầm điện thoại di động lên. Cầm điện thoại di động trong tay, Ngô Vũ Trạch không có chuyển nút nghe ngay, mà là theo bản năng nhìn lướt qua màn hình biểu hiện số điện thoại gọi tới. Sau một khắc. Thấy trên màn hình điện thoại di động biểu hiện số điện thoại gọi tới, con ngươi Ngô Vũ Trạch trong nháy mắt trừng lớn nhất! "Ngày xưa tay trong tay Em hứa mãi không đổi thay Giờ say mê bên ai Em đổ lỗi anh vô tình Thà yêu nhau trong cay đắng Vẫn hơn một đời xa vắng … Dưới ánh đèn, tiếng chuông vang lên không ngừng, Ngô Vũ Trạch giống như là bị trúng ma pháp bất động, cả người cứng ngắc, không nhúc nhích nhìn màn hình điện thoại di động, thật lâu không có chuyển máy để nghe. Nàng nhớ số hắn. Hắn cũng vậy … … Boom to xuất hiện Mừng Noel Ch 26
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]