Thời gian như ngừng lại, hình ảnh ngưng đọng.
Trong đại sảnh, bởi vì không có nghe được câu trả lời chắc chắn của Ngô Vũ Trạch, Lý Lệ vẫn duy trì tư thế cúi người chào, thân thể không thể khống chế run lên, vẻ mặt ủy khuất tới cực điểm.
Mặc dù Lý Lệ bởi vì suy nghĩ đến ích lợi của Tô gia, lựa chọn hy sinh niềm kiêu ngạo thuộc về Tô phu nhân kia, chỉ là… Thật không ngờ lúc chính diện đối mặt với giờ khắc này, nàng mới phát hiện, loại khuất nhục này quả thực làm cho nàng sống không bằng chết.
Chẳng qua là ——
Giờ khắc này nàng đã quên, hai năm trước, những lời nói cay nghiệt cùng bộ dáng không ai bì nổi của nàng, đã khiến Ngô Vũ Trạch bị tổn thương rất lớn.
Lý Lệ không dám ngẩng đầu lên, mà trong đôi mắt của Tô Văn chỉ còn lại vẻ - trông mong nhìn Ngô Vũ Trạch, giống như là đôi mắt của một con chó – trông mong nhìn miếng xương trong tay chủ nhân vậy, tràn đầy khát vọng cùng mong đợi.
Hắn mong đợi Ngô Vũ Trạch có thể tha thứ cho Lý Lệ, tha thứ cho Tô gia, cứ như vậy mà nói…, Tô gia có thể thoát ra khỏi được vụ án của Tào Nghiễm Giang.
Thấy một màn như vậy, trừ Ngô Sinh mơ hồ biết một chút tin tức, những thành viên Ngô gia kia đều trợn tròn ánh mắt, không nhúc nhích nhìn Lý Lệ đang cúi người chào chín mươi độ trước mặt Ngô Vũ Trạch, tựa hồ như đang hỏi:
"Ngô Vũ Trạch rốt cuộc dựa vào cái gì có thể khiến Tô phu nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cuong-gia/1938417/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.