Lê Tiếu bĩu môi, không vạch trần anh ta.
Thương Úc vòng một tay qua eo cô, để cô ngồi trên tay vịn, tay kia kẹp điếu thuốc gảy vào gạt tàn bên cạnh: “Hoắc Minh, gọi chị dâu.”
“Chị dâu.” Hoắc Minh ngồi đối diện trầm giọng gọi, khom người đứng dậy tạo tư thể muốn bắt tay với Lê Tiếu: “Tôi là Hoắc Minh.”
Theo lễ phép, Lê Tiếu co chân định đứng dậy, nhưng Thương Úc ghì chặt eo cô hơn, rõ ràng không muốn buông ra.
Anh ngồi trên sofa đơn vòng qua eo cô, liếc hồ Hoắc Minh: “Không cần khách sáo.”
Hoắc Minh không nói gì, lập tức buông tay ngồi xuống lại.
Ngầu thật.
Người phụ nữ của anh Cả, thậm chí cả bắt tay cũng không được.
Ghế thật, thái độ muốn chiếm làm của riêng thế này!
Lê Tiếu thoáng đánh giá gương mặt Hoắc Minh, chẳng trách sao quen quen, ra là em trai Hoắc Mang.
Hơn nữa, anh ta chẳng phải là... thằng chó trong miệng Đường Dực Đình sao?
Nhắc đến thì, Hoắc Minh không giống kiểu trai đẹp như Lục Hi Hằng, đường nét góc cạnh sâu sắc, khi lạnh mặt, nhìn là biết không nên trêu vào.
Bỗng dưng eo cô bị siết chặt, là anh âm thầm bóp lấy.
Lê Tiếu nửa dựa vào vai Thương Úc, dời mắt khỏi gương mặt Hoắc Minh, nhếch môi cúi đầu đùa móng tay mình.
Lúc này, Hoắc Minh chỉnh lại áo sơ mi, đôi mắt màu nâu nhìn Thương Úc: “Anh Cả, cả anh cũng không có tin của Tần Tứ sao?”
Thương Úc mím môi rít một hơi thuốc. Khói mù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467636/chuong-537.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.