A Xương đứng trước cửa, thầy Lê Tiếu liền vội vàng tiến lên: “Cô Bảy, cô ta chịu khai rồi.”
Lê Tiếu cong môi nhìn điện thoại anh ta đưa đến, không nhận lấy mà hất cằm về phía cửa phòng: “Mở cửa đi.”
Cả đêm qua, Diệp Uẩn bị dược hiệu hành hạ, đã sắp sụp đổ, thần trí không rõ ràng nữa.
Lúc này cô ta ôm đầu gối ngồi trên sofa phòng khách, ánh mắt rã rời, tóc ướt đầm đìa dính vào bên tai, vô cùng chật vật.
Vừa thấy Lê Tiếu xuất hiện, cô ta lập tức run rẩy không kìm được.
Đó là nỗi sợ sinh ra từ tận đáy lòng.
Lê Tiếu đi đến sofa trước mặt Diệp Uẩn rồi ngồi xuống, bắt tréo chân, thuận tiện cầm chai nước suối trên bàn lắc lắc: “Không uống sao?”
Mặt mày Diệp Uẩn vẫn đỏ ửng, giọng cũng khàn đi: “Lê Tiếu, cô không phải là người...”
“Dù tôi không phải là người thì cũng chẳng sánh bằng cô.” Lê Tiếu nhàn nhạt giễu cợt, vặn nắp chai nước uống một ngụm.
Diệp Uẩn sợ hãi nhìn cô: “Rốt cuộc cô muốn gì? Những gì nên nói tôi đã nói hết rồi, tôi cũng chỉ bị ép mà thôi, không tin cô cứ hỏi họ.”
Họ?
À, chắc là A Xương và A Kiệt.
Lê Tiếu thờ ơ mím môi, nghiêng người dựa tay vịn sofa, liếc Diệp Uẩn: “Bị ép? Ai ép cô bỏ thuốc anh Cả tôi thể? Cũng là ai ép cô nói mình bị anh Cả tôi xâm phạm trước mặt Ban Kỷ luật?”
Đúng thế, kết quả điều tra lần này của Lê Quân, vốn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467623/chuong-524.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.