🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Anh nhẹ nhàng bể Lê Tiếu xuống xe, dọc theo đường cái trước lầu thí nghiệm bước đến ký túc xá vườn sau.

Đêm đen như mực, xung quanh yên ắng chỉ thỉnh thoảng nghe được tiếng ve kêu.

Lưu Vân và Lạc Vũ duy trì khoảng cách vừa phải theo bảo vệ phía sau.

Vào lầu, đèn trên đỉnh đầu rọi lên mặt Lê Tiếu, cô nhắm mắt rúc vào ngực Thương Úc.

Anh bước chậm lại, cúi đầu nhìn cô: “Tỉnh rồi?”

Lê Tiếu áp mặt vào cổ anh, đầu cọ cọ: “Ừ.”

Thật ra khi Thương Úc bế cô xuống xe, cô đã lờ mờ tỉnh. Nhưng say đắm mùi hương và sự ấm áp trên người anh nên cô không nói gì, mặc anh bể cả đường đi.

Cảm giác thật kỳ diệu.

Vì cô cũng không phải người làm theo cảm tính, về bản chất Thương Úc càng không phải người ấm áp.

Sự kết hợp mâu thuẫn như vậy, lại sinh ra cảm giác tháng năm êm đẹp vững bền.

Để rồi sau đó Lê Tiếu vô cùng mệt mỏi thiếp đi lần nữa, cả việc Thương Úc rời đi lúc nào cũng chẳng hay.

Sáng sớm hôm sau.

Lê Tiếu dân tỉnh lại, chưa đến tám giờ.

Tối qua uống rượu, lại bận bịu cả ngày, khi tỉnh giấc khó tránh khỏi đầu nhưng nhức.

Cô day trán, không lãng phí quá nhiều thời gian, vệ sinh cá nhân đơn giản xong thì ra khỏi cửa.

Lúc xuống lầu, Lê Tiếu gọi điện cho A Xương, sau đó lại ghé phòng thí nghiệm.

Cô đến ban nghiên cứu, vừa vào phòng đã nghe mấy người hóng hớt trò chuyện,

“Chuyện này ghê tởm thật, tôi vẫn cho rằng Tổng Thư ký Nam Dương là một vị quan thanh liêm, không ngờ cũng giở thủ đoạn giao dịch quan hệ tình dục phía sau.”

“Haiz, thói đời ngày nay làm gì có quan thanh liêm, diễn cả, diễn cả thôi.”

Lê Tiếu dừng chân, ánh mắt bỗng lạnh căm.

Cô không nói gì, nhằm hờ mắt, đáy mắt gợn gió nổi mây vần.

Từ hôm qua bắt đầu, tin tức Tổng Thư ký Nam Dương là Lê Quân bị đưa đi điều tra càng lúc càng nghiêm trọng.

Truyền thông trên mạng tranh nhau đăng tin, dân cư mạng vô cùng xôn xao.

Lê Tiếu đứng mấy giây, người phụ trách nghiên cứu vừa hay đứng dậy thêm nước, bỗng thấy bóng dáng cô: “Tiểu Lê đến rồi.”

Cả phòng thí nghiệm, ngoại trừ Viện sĩ Giang, vốn không ai biết xuất thân thật sự của Lê Tiếu. Họ chỉ biết cô là học trò tâm đắc của ông, trong nhà lắm tiền.

Dù từng có người hoài nghi liệu Lê Tiếu có phải con cái nhà họ Lê giàu có bậc nhất hay không, nhưng không có bằng chứng, ai nấy cũng xem như một câu chuyện cười nhắc đến rồi quên.

Lê Tiếu tập trung lại, nhưng vẻ mặt lộ rõ vẻ lạnh lùng.

Cô chậm rãi bước đến trước mặt người phụ trách, lãnh đạm nói: “Xế chiều nay Dz13 sẽ có hàng, hai mươi bình, nếu không đủ thì báo lại tôi.”

Người phụ trách vui mừng quá mức, liên tục gật đầu: “Đủ rồi, đủ rồi, Tiểu Lê thật lợi hại.”

Lê Tiếu mím môi, không nói gì, xoay người rời khỏi ban nghiên cứu.

Thật ra thì việc Dz13 hết hàng căn bản không phải trùng hợp mà là có người giở trò.

Nét mặt Lê Tiếu lạnh lùng, cô lên tầng ba rồi đi thẳng đến phòng làm việc của Viện sĩ Giang.

Cô vừa đưa tay gõ cửa thì cửa phòng đã mở ra.

“Ấy!” Bỗng dưng thấy Lê Tiếu, Viện sĩ Giang giật mình, thấy nét mặt âm u của cô thì vội nói: “Tiểu Tiếu, mau vào đi.”

Viện sĩ Giang tiện tay đóng kín cửa phòng, lo âu nhìn Lê Tiếu: “Thầy có nghe nói chuyện của anh Cả trò rồi...”

Lê Tiếu mím môi, ổn định lại tâm trạng rồi nói: “Thưa thầy, con muốn xin nghỉ mấy ngày.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.