Anh nhẹ nhàng bể Lê Tiếu xuống xe, dọc theo đường cái trước lầu thí nghiệm bước đến ký túc xá vườn sau.
Đêm đen như mực, xung quanh yên ắng chỉ thỉnh thoảng nghe được tiếng ve kêu.
Lưu Vân và Lạc Vũ duy trì khoảng cách vừa phải theo bảo vệ phía sau.
Vào lầu, đèn trên đỉnh đầu rọi lên mặt Lê Tiếu, cô nhắm mắt rúc vào ngực Thương Úc.
Anh bước chậm lại, cúi đầu nhìn cô: “Tỉnh rồi?”
Lê Tiếu áp mặt vào cổ anh, đầu cọ cọ: “Ừ.”
Thật ra khi Thương Úc bế cô xuống xe, cô đã lờ mờ tỉnh. Nhưng say đắm mùi hương và sự ấm áp trên người anh nên cô không nói gì, mặc anh bể cả đường đi.
Cảm giác thật kỳ diệu.
Vì cô cũng không phải người làm theo cảm tính, về bản chất Thương Úc càng không phải người ấm áp.
Sự kết hợp mâu thuẫn như vậy, lại sinh ra cảm giác tháng năm êm đẹp vững bền.
Để rồi sau đó Lê Tiếu vô cùng mệt mỏi thiếp đi lần nữa, cả việc Thương Úc rời đi lúc nào cũng chẳng hay.
Sáng sớm hôm sau.
Lê Tiếu dân tỉnh lại, chưa đến tám giờ.
Tối qua uống rượu, lại bận bịu cả ngày, khi tỉnh giấc khó tránh khỏi đầu nhưng nhức.
Cô day trán, không lãng phí quá nhiều thời gian, vệ sinh cá nhân đơn giản xong thì ra khỏi cửa.
Lúc xuống lầu, Lê Tiếu gọi điện cho A Xương, sau đó lại ghé phòng thí nghiệm.
Cô đến ban nghiên cứu, vừa vào phòng đã nghe mấy người hóng hớt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467622/chuong-523.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.