🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cô ngẫm nghĩ, tạm thời không tìm ra nguyên nhân, chỉ có thể nhìn anh bằng đôi mắt nhuộm tơ máu.

Lúc này, Thương Úc nâng cằm cô lên. Ánh đèn hành lang lờ mờ rọi chân mày khóe mắt anh, tăng thêm vẻ lạnh lùng mông lung.

Lòng bàn tay anh hơi siết lại, đồng tử sâu không lường được khóa trên mặt cô.

Trong hơi thở cô có mùi rượu nhàn nhạt, ánh mắt còn mờ mịt.

Thương Úc than thầm, nắm cằm cô, hơi thở mát lạnh: “Thà điều người từ biên giới, cũng không chịu tìm anh?”

Lê Tiếu nuốt nước bọt, lập tức hiểu hàm nghĩa trong lời anh nói.

Cô mỉm cười, lấy cằm cạ ngón tay anh: “Không, chỉ là... em không thấy chuyện lớn đến mức phải kinh động đến anh.”

Thật ra cô cũng không điều động quá nhiều người, chỉ một đội nhỏ mà thôi. Ngoại trừ nhân tiện đưa thuốc, quan trọng hơn là bảo vệ an toàn cho nhà họ Lê. Vì đám thuộc hạ ở biên giới dũng mãnh hơn đội vệ sĩ thông

thường nhiều.

Thương Úc nghe lời giải thích của cô, chẳng những nét mặt không hòa hoãn lại mà còn căng thẳng hơn.

Yết hầu anh chuyển động, người hơi cúi xuống, đáy mắt hiện rõ vẻ không vui: “Vậy chuyện phải lớn đến mức độ nào mới đáng để em kinh động đến anh?”

Lê Tiếu bị hỏi đến ngây người, há miệng muốn nói, lại nghe anh trầm giọng hỏi tiếp: “Anh có từng nói rằng, có việc phải gọi cho anh không?”

Được rồi.

Lê Tiếu xoa gáy, nhớ lại cả buổi chiều có điều tra chuyện của anh Cả, đúng là quên liên lạc với anh, và thật sự chưa từng nghĩ đến... muốn nhờ anh giúp đỡ.

Là bản năng mà thôi.

Cô bất đắc dĩ mím môi, nằm ngón tay Thương Úc cọ cọ: “Em... ưm.”

Lời chưa dứt, môi đã bị chặn lại.

Có thể vì cụt hứng thật, động tác của anh không hề dịu dàng.

Chiếc lưỡi thăm dò trong miệng cô dùng sức quấn lấy, không bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào.

Đến khi hơi thở cô bị đoạt lấy, hụt hơi đẩy anh ra, Thương Úc mới chống một tay lên vách tường sau gáy cô, buông đôi môi đỏ mọng cô ra.

Mặt hai người gần trong gang tấc, đôi mắt anh sâu không thấy đáy.

Ngón tay anh vẫn đặt trên chiếc cằm xinh đẹp của Lê Tiếu, anh nhìn thật sâu, xoa đỉnh đầu cô, thở dài nặng nề: “Đi thôi.”

Lê Tiếu nhìn anh nắm tay mình đi, nhíu mày hỏi: “Đi đâu?”

“Không muốn gặp anh Cả em sao?” Thương Úc sâu xa quay đầu nhìn, vẻ mặt vẫn lạnh lùng và không vui như cũ.

Lê Tiếu mím môi, khóe miệng nhếch lên độ công nhàn nhạt: “Anh sắp xếp xong cả rồi?”

Người bị Ban Kỷ luật đưa đi không bị giam giữ như người thường.

Địa điểm được chỉ định, trụ sở được chỉ định, nhân viên ngoài ban không hề biết.

Nhưng Thương Úc lại dễ dàng làm được.

Khi bước lên bậc tam cấp, Lê Tiếu nghe được giọng anh vang lên: “Có chút chuyện thế này cũng không sắp xếp được, sao có thể làm bạn trai em.”

Bốn mươi phút sau, xe chuyên dụng màu đen dùng trước một nhà khách ở thôn làng vùng ngoại ô thành phố.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.