Cô ngẫm nghĩ, tạm thời không tìm ra nguyên nhân, chỉ có thể nhìn anh bằng đôi mắt nhuộm tơ máu.
Lúc này, Thương Úc nâng cằm cô lên. Ánh đèn hành lang lờ mờ rọi chân mày khóe mắt anh, tăng thêm vẻ lạnh lùng mông lung.
Lòng bàn tay anh hơi siết lại, đồng tử sâu không lường được khóa trên mặt cô.
Trong hơi thở cô có mùi rượu nhàn nhạt, ánh mắt còn mờ mịt.
Thương Úc than thầm, nắm cằm cô, hơi thở mát lạnh: “Thà điều người từ biên giới, cũng không chịu tìm anh?”
Lê Tiếu nuốt nước bọt, lập tức hiểu hàm nghĩa trong lời anh nói.
Cô mỉm cười, lấy cằm cạ ngón tay anh: “Không, chỉ là... em không thấy chuyện lớn đến mức phải kinh động đến anh.”
Thật ra cô cũng không điều động quá nhiều người, chỉ một đội nhỏ mà thôi. Ngoại trừ nhân tiện đưa thuốc, quan trọng hơn là bảo vệ an toàn cho nhà họ Lê. Vì đám thuộc hạ ở biên giới dũng mãnh hơn đội vệ sĩ thông
thường nhiều.
Thương Úc nghe lời giải thích của cô, chẳng những nét mặt không hòa hoãn lại mà còn căng thẳng hơn.
Yết hầu anh chuyển động, người hơi cúi xuống, đáy mắt hiện rõ vẻ không vui: “Vậy chuyện phải lớn đến mức độ nào mới đáng để em kinh động đến anh?”
Lê Tiếu bị hỏi đến ngây người, há miệng muốn nói, lại nghe anh trầm giọng hỏi tiếp: “Anh có từng nói rằng, có việc phải gọi cho anh không?”
Được rồi.
Lê Tiếu xoa gáy, nhớ lại cả buổi chiều có điều tra chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467617/chuong-518.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.