Cả quầy bar Lam Dạ không biết đã trống không từ lúc nào.
Ngoài sảnh chính không bóng người, cả nhân viên phục vụ cũng không thấy đâu.
Diệp Uẩn giờ như cá chậu chim lồng.]
Cô ta vừa giật mình vừa hãi hùng, co cụm người ở cửa. Hai gã đàn ông khôi ngô kia làm cô ta sợ sệt, nhưng Lê Tiếu ở sau lưng càng khiến cô ta bất an.
Lê Tiếu nắm rõ như lòng bàn tay nhiều chi tiết như vậy, rốt cuộc đã xảy ra sai lầm ở đâu.
“Biết sao hôm nay tôi gọi cô đến không?” Lê Tiếu ngồi trên sofa hình cung, gác khuỷu tay lên chỗ tựa lưng, chân đung đưa: “Là để nhắc lại chuyện xưa, thuận tiện tặng quà cho cô.”
Diệp Uẩn nhìn ánh mắt Lê Tiếu, vô thức lắc đầu kháng cự: “Chị không muốn, em hiểu lầm chị rồi. Chị là mối tình đầu của anh Cả em, sao chị có thể...”
Lê Tiếu thản nhiên ngắt lời cô ta: “Có mối tình đầu giống như cô, đúng là bất hạnh ba đời của anh Cả tôi. A Xương, thứ đó đâu?”
Người đàn ông canh cửa được gọi là A Xương vội xoay người đi vào, sau đó đưa một bọc giấy nhỏ màu trắng qua: “Mang đến rồi đây.”
Lê Tiếu ngửa đầu uống ngụm bia, tỏ ý về phía Diệp Uẩn: “Để cô ta nếm thử.”
“Tôi không muốn! Cứu mạng!”
Diệp Uẩn hét lên, không hề suy nghĩ lao ra ngoài. Nhưng cô ta còn chưa ra khỏi cửa, đã bị A Xương níu lấy cổ áo, nhét viên thuốc trong bọc giấy vào miệng cô ta.
Diệp Uẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467616/chuong-517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.