🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chắc hôm nay Thương Úc bận lắm, cô cũng vậy. Thế nên cả ngày hai người không thể liên lạc.

Sau khi trở về từ Parma, hình như cả hai đã quay lại nhịp sống bình thường.

Sống chung một thành phố, nhưng vì ai nấy cũng bận rộn mà sinh ra cảm giác như yêu xa.

Lê Tiếu ngồi một mình trước cửa sổ, nhìn bóng đêm ánh tía, bỗng cảm thấy buồn bã.

Không biết Thương Úc đang làm gì.

Nghĩ đến đây, người cô đã phản ứng trước tiên. Cô bật màn hình điện thoại lên, ánh sáng trắng lạnh lẽo chiếu lên gương mặt cô, mờ mờ ảo ảo.

Lê Tiếu mở danh bạ, trước khi bấm số, Lạc Vũ đã gọi đến.

Cô nheo mắt, ngón tay ấn nút nghe, đưa điện thoại lên tại.

Giọng nói cứng nhắc cung kính của Lạc Vũ truyền đến: “Cô Lê, cô bận việc xong chưa?”

“Ừ, tôi đang ở ký túc xá, sao thế?” Lê Tiếu chậm rãi đáp lại.

“Lão đại bảo tôi đến đón cô, tôi đến dưới lầu rồi.”

Lê Tiếu “ở” một tiếng, bảo đối phương chờ một chút rồi cúp máy.

Chưa đến mười phút, Lê Tiếu đã ra khỏi lầu ký túc xá.

Cô mặc quần ống rộng và áo tay ngắn sát người, búi tóc lên.

Trên xe, Lê Tiếu dựa vào lưng ghế, nhìn cảnh đường phổ lướt qua cửa xe, hỏi: “Anh ấy ở đâu?”

Lạc Vũ nhìn kính chiếu hậu: “Lão đại ở Nam Cảng.”

Lê Tiếu nhướng mày nhìn Lạc Vũ, bĩu môi, nói vậy cũng như không.

Nam Cảng nổi tiếng với Công viên ô tô, chiếm diện tích rất lớn, thiết bị đồng bộ xung quanh cũng rất phong phú.

Cô không hiểu tối trời Thương Úc chạy đến Nam Cảng làm gì.

Mua xe

Chưa đến nửa tiếng, biển báo Công viên ô tô Nam Cảng gần ngay trước mắt.

Xe vào sâu trong thành phố, Lê Tiếu nhướng mày. Hướng xe chạy... hình như là Trường đua quốc tế Nam Cảng. Cô vô thức ngồi thẳng người.

Qua năm phút nữa, xe đỗ trước cổng trường đua.

Đúng là đến trường đua!

“Cô Lê, đến rồi.” Lạc Vũ tháo dây an toàn, đồng thời quay đầu nhắc nhở.

Cô ta vội xuống xe kéo cửa ra, Lê Tiếu bước xuống, nhìn trường đua phía trước, ngạc nhiên hỏi: “Dạo này có cuộc đua sao?”

Nam Cảng có trường đua xe hiếm có trong nước được tổ chức đua xe công thức F1. Hơn nữa chỉ đến lúc tiến hành so tài hay hội họp lớn hằng năm, trường đua mới mở cửa đối ngoại. Dù mua vé vào cửa, khách cũng chỉ

có thể ghé qua khu triển lãm đua xe tuyệt phẩm.

Lạc Vũ lắc đầu, đóng cửa xe lại tỏ ý với Lê Tiếu: “Lão đại ở trong chờ cô.”

Lê Tiếu hoài nghi, nhưng vẫn đi vào đường đua từ cửa ra vào.

Không lâu sau, hai người vòng qua khán đài đường đua.

Lê Tiếu vừa đi vừa ngước mắt, nhìn thấy Thương Úc mặc đồ đen dựa vào khán đài sau lưng gần rào chắn phía trước. Đường nét anh tuấn ngược sáng, hai chân bắt tréo trước người, tư thái ưu nhã kiêu ngạo.

Ở điểm xuất phát đường đua có bảy chiếc xe đua RX7 đang đỗ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.