Ánh mắt Quan Minh Ngọc lộ rõ sự cảm kích, cô ta yếu ớt gật đầu: “Tôi biết, cảm ơn cô Lê.”
Thấy Quan Minh Ngọc phản ứng với thuốc mạnh quá, Lê Tiếu để Quan Minh Thần đưa cô ta về ký túc xá trước. Trước khi họ ra khỏi phòng họp, Lê Tiếu lại gọi: “Quan Minh Thần.”
Quan Minh Thần đang đỡ Quan Minh Ngọc dừng lại, vội xoay người: “Cô Lê, sao thế?”
Lê Tiếu híp mắt: “Dạo này anh vẫn làm ở công trường sao?”
Quan Minh Thần và Quan Minh Ngọc nhìn nhau, anh ta lắc đầu, ngượng ngùng cười nói: “Không có, quản đốc không cho tôi xin nghỉ nên đã...”
Nói trắng ra, vì anh ta phải ở bên Quan Minh Ngọc thử thuốc, không thể đến công trường làm việc nên chủ thầu không giữ chỗ cho anh ta.
Nghe vậy, Lê Tiếu hiểu ra, nhìn anh ta như có điều suy nghĩ: “Vậy anh đưa cô ấy về nghỉ đi, lát nữa đến tìm tôi.”
“À, được được.”
Lê Tiếu tiễn anh em họ Quan đi, sau đó ghé lại ban nghiên cứu, hỏi thăm hiệu quả thí nghiệm của Quan Minh Ngọc rồi cau màu hỏi: “Dz13?”
Người quản lý nghiên cứu phiền muộn đáp: “Đúng vậy, Dz13 này là thuốc đặc hiệu do châu Úc và châu Á nghiên cứu ra để trị bệnh về gen. Lúc trước phòng thí nghiệm của chúng ta có một bình, chúng tôi đã tiến hành
phân tích, chắc chắn có hiệu quả ức chế với bệnh biến đổi gen của Tiểu Quan. Nhưng không biết dạo này sao nữa, bỗng dưng loại thuốc này hết hàng hàng loạt. Chúng ta đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467601/chuong-502.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.