🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ánh mắt Quan Minh Ngọc lộ rõ sự cảm kích, cô ta yếu ớt gật đầu: “Tôi biết, cảm ơn cô Lê.”

Thấy Quan Minh Ngọc phản ứng với thuốc mạnh quá, Lê Tiếu để Quan Minh Thần đưa cô ta về ký túc xá trước. Trước khi họ ra khỏi phòng họp, Lê Tiếu lại gọi: “Quan Minh Thần.”

Quan Minh Thần đang đỡ Quan Minh Ngọc dừng lại, vội xoay người: “Cô Lê, sao thế?”

Lê Tiếu híp mắt: “Dạo này anh vẫn làm ở công trường sao?”

Quan Minh Thần và Quan Minh Ngọc nhìn nhau, anh ta lắc đầu, ngượng ngùng cười nói: “Không có, quản đốc không cho tôi xin nghỉ nên đã...”

Nói trắng ra, vì anh ta phải ở bên Quan Minh Ngọc thử thuốc, không thể đến công trường làm việc nên chủ thầu không giữ chỗ cho anh ta.

Nghe vậy, Lê Tiếu hiểu ra, nhìn anh ta như có điều suy nghĩ: “Vậy anh đưa cô ấy về nghỉ đi, lát nữa đến tìm tôi.”

“À, được được.”

Lê Tiếu tiễn anh em họ Quan đi, sau đó ghé lại ban nghiên cứu, hỏi thăm hiệu quả thí nghiệm của Quan Minh Ngọc rồi cau màu hỏi: “Dz13?”

Người quản lý nghiên cứu phiền muộn đáp: “Đúng vậy, Dz13 này là thuốc đặc hiệu do châu Úc và châu Á nghiên cứu ra để trị bệnh về gen. Lúc trước phòng thí nghiệm của chúng ta có một bình, chúng tôi đã tiến hành

phân tích, chắc chắn có hiệu quả ức chế với bệnh biến đổi gen của Tiểu Quan. Nhưng không biết dạo này sao nữa, bỗng dưng loại thuốc này hết hàng hàng loạt. Chúng ta đã hỏi vài đơn vị điều trị đã từng hợp tác qua,

nhưng họ đều bảo không có hàng tồn kho.”

Lê Tiếu nghiêng người dưa góc bàn, chăm chú suy nghĩ: “Cần bao nhiêu?”

“Tốt nhất là trên mười bình, nếu không sẽ không thấy được hiệu quả.”

Lê Tiếu cụp mắt, giãn chân mày: “Để tôi tìm.”

Quản lý nghiên cứu vui mừng, luôn miệng cảm ơn: “Vậy tốt quá, phiền cô rồi, Tiểu Lê.”

Lê Tiếu lắc đầu, nói không phiền, rồi cầm điện thoại rời khỏi cửa ban nghiên cứu.

Quản lý nhìn bóng lưng cô, mím môi cảm khái: “Tôi biết chắc chắn Tiểu Lê có đường dây mà. Nào, chúng ta nhanh chóng chuẩn bị thôi, chỉ cần có Dz13, chúng ta lập tức tiến hành thí nghiệm nghiên cứu thuốc giai

đoạn tiếp theo cho Quan Minh Ngọc.”

Hai sinh viên thực tập mới đến không hiểu nên nhìn hành lang, nhỏ giọng hỏi: “Thầy, cả thầy cũng không tìm được nguồn gốc của thuốc, cô gái kia lại tìm được sao?”

Quản lý chắp tay sau lưng, nhìn hai sinh viên thực tập, vẻ mặt “mấy đứa không hiểu đầu” nói: “Thuốc men thiếu hụt của phòng thí nghiệm chúng ta, nếu cả Tiểu Lê cũng không tìm được thì không còn ai tìm được

nữa.”

Nửa tiếng sau, Quan Minh Thần quay lại tòa lầu thí nghiệm.

Lê Tiếu để anh ta chờ trong phòng họp còn cô in mấy tờ giấy trước máy tính.

Cô nhìn lướt qua rồi đứng dậy sang phòng họp.

Lúc này, Quan Minh Thần khoanh tay đặt lên bàn, động tác cẩn thận, nhìn Lê Tiếu, dè dặt hỏi: “Cô Lê, có phải bệnh của em tôi...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.