🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Khoảng hai tiếng đồng hồ, cứ thế cô lẩm bẩm một mình trước bia mộ, từ chuyện từ hôn đến tốt nghiệp, lại từ tốt nghiệp đến Thương Úc.

Cô kể lại những chuyện đã qua bằng giọng tâm tình chia sẻ. Nếu là người ngoài chắc chắn cô sẽ không nhiều lời như vậy.

Nhưng Huy Tử thì khác, anh là đại ca của Thất tử biên giới. Những năm đó anh vẫn luôn là thầy tốt bạn hiền của họ.

Người đàn ông chững chạc lại tỉ mỉ, vẫn bị tháng năm vứt bỏ.

Mặt trời trên đỉnh đầu đã đứng bóng, Lê Tiếu xoa đầu gối nhức mỏi từ từ đứng dậy.

Ngồi xổm hơi lâu, hai chân đã tê rần.

Cô đứng một lúc, ngón tay gõ xuống bia mộ: “Huy lão đại, năm sau lại gặp.”

Nắng giữa trưa lọt qua kẽ lá, vừa khéo rọi lên phiến đá kia: Mộ của Tiêu Diệp Huy.

Lê Tiếu men theo đường cũ về chân núi, mặt mày trầm lặng, tâm trạng rất tệ.

Quay lên xe, cô dựa cửa kiếng xe ngồi một lúc lâu.

Cho đến khi tiếng rung điện thoại phá vỡ yên lặng, Lê Tiếu mới nhìn sang bảng điều khiển xe.

Cô cầm điện thoại lên, phát hiện là cuộc gọi của Đường Dực Đình.

Khung thông báo trên màn hình còn hiện lên mấy tin nhắn chưa đọc.

Vừa rồi lên núi Lê Tiếu không mang điện thoại theo, cô khẽ than rồi bắt máy: “Sao thế?”

Đường Dực Đình còn đang hít mũi, dường như không ngờ Lê Tiếu đột ngột nghe điện thoại, sửng sốt hai giây mới thử thăm dò: “Cậu có bận không? Mình không có việc gì, chỉ muốn hỏi thử cậu xong việc chưa...”

Nghe vậy, Lê Tiếu cụp mắt, nơi đáy mắt là gợn sóng lờ mờ.

Cô hiểu Đường Dực Đình, vội tìm cô như vậy chắc chắn là... không kìm được tính hóng hớt.

Cánh tay Lê Tiếu đặt lên cửa xe, liếc đồng hồ: “Vừa xong việc, ăn cơm chung nhé?”

“Được, được, đến Hoa Xá đi, mình đi thẳng qua đó!” Đường Dực Đình lập tức mừng rỡ nói, giọng mũi cũng bớt nghẹt hẳn.

Lê Tiếu nhàn nhạt đáp lại, lúc lái xe lại nhìn hướng mộ chôn di vật của Huy Tử.

Mới đó, chiếc xe màu đen đã lái ra khỏi Tây Sơn.

Lúc Lê Tiếu đến nhà hàng Tây Hoa Xá, Đường Dực Đình đã ngồi gần cửa sổ nhìn xung quanh hai mươi phút.

“Tiểu Tiếu, ở đây!” Nhìn thấy Lê Tiếu Đường Dực Đình lập tức hào hứng giơ cao cánh tay.

Lê Tiếu ngồi xuống, lấy khăn giấy trên bàn lau tay, cẩn thận đánh giá Đường Dực Đình.

Sắc mặt không quá tốt, khóe miệng còn hơi tái, chắc vì bị cảm nên chóp mũi đo đỏ, đáy mắt còn có tơ máu.

“Cậu uống thuốc chưa?” Lê Tiếu vừa lau tay vừa hỏi.

Đường Dực Đình nghẹn họng, hừ lạnh vỗ góc bàn: “Uống thuốc cũng chẳng có tác dụng, mình đây là bị hoảng sợ, cộng thêm nhiễm lạnh. Tiểu Tiếu, mình nói cậu nghe...”

Lê Tiếu giơ tay ngăn Đường Dực Đình, hỏi: “Cậu chọn món chưa?”

Đường Dực Đình ngẩn người, cầm thực đơn trên bàn đưa cho Lê Tiếu: “Này, cậu chọn đi.”

Vậy nên, thừa dịp Lê Tiếu chọn món, cô nàng lại bắt đầu nhải.

Mới nói đôi câu, Lê Tiếu ngừng lật thực đơn, hé mắt: “Cậu bị người ta đẩy xuống biển?”

Đường Dực Đình trịnh trọng gật đầu: “Phải, bị người ta đẩy xuống từ trên du thuyền.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.