🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
[Tài khoản WeChat tăng 20000.]

Trọng Cửu Công thở dài, cũng quen rồi.

Ông biết, dù hôm nay ông không đến, Lê Tiếu tới đây lấy đồ cũng sẽ trả tiền.

Đã hai năm liên tục, lần nào cũng trả 20000.

Lê Tiếu trả tiền xong thì cất điện thoại vào túi, cô quan sát Cửu Công: “Thấy từ võ quán đến đây?”

“Ừ, thằng nhóc họ Phó đưa thầy đến.” Trọng Cửu Công vừa nói vừa đứng dậy, hướng về phía cửa tiệm: “Con cầm đồ đi nhanh rồi về, không cần quan tâm lão già này. Ở đây cách hiệp hội không xa, thầy cũng tính qua

đó một chuyến. Cánh tay khôi phục không tồi, qua một thời gian nữa có thể bắt đầu nhận đơn hàng.”

Trọng Cửu Công giục Lê Tiếu ra cửa, cô cũng không trì hoãn thêm, bỏ mọi thứ vào cốp xe rồi lên đường đến Tây Sơn.

Cùng lúc đó, đường chính trong thành Nam Dương, một đoàn xe Rolls Royce sang trọng đang dừng đèn đỏ trước làn đường cho người đi bộ.

Lạc Vũ ngồi ghế phó lại nhận được tin, cúi đầu xem nội dung, vội xoay người báo: “Lão đại, phía lầu thí nghiệm nhắn lại, sáng nay cô Lê ra ngoài, sau đó từ Thành Nam đến Tây Sơn.”

Phía sau, Thương Úc đang dựa vào lưng ghế chậm rãi hé mắt, đồng tử sâu không thấy đáy.

Tây Sơn rất vắng bóng người, còn hoang sơ nguyên thủy hơn cả núi Nam Dương nữa.

Cô đến đó làm gì?

Chín giờ rưỡi, Lê Tiếu một mình đến Tây Sơn.

Xung quanh hoang sơ bao trùm, khu vực không khai thác lộ ra sự tiêu điều vắng lặng.

Lê Tiếu xuống xe, cầm túi đen trong cốp sau, giẫm lên cỏ dại đi sâu vào trong rừng.

Vì hôm qua đổ mưa nên cỏ cây còn đọng nước.

Lê Tiếu băng qua rừng cây rậm rạp và đường mòn quanh co, nhanh chóng đi đến vị trí giữa đồi.

Phía trước là khu vực có địa thế bằng phẳng, ánh sáng loang lổ vừa khéo rơi trên một bia đá.

Trong rừng rậm âm u tĩnh mịch, có một mộ bia tự tay Lê Tiếu dựng lên.

Đó là mộ chôn cất di vật của Huy Tử ở Nam Dương.

Lê Tiếu đi đến trước mộ, đặt túi giấy đen xuống, nhìn hàng chữ trên bìa chằm chằm. Một lúc sau cô mới rủ mi mắt, im lặng lấy khăn và nước suối trong túi ra, cẩn thận lau chùi bia mộ.

Huy Tử - một trong Thất tử biên giới.

Ba năm trước, anh qua đời ở biên giới khi mới hai mươi lăm tuổi.

Xếp theo tuổi tác, Huy Tử là lão đại.

Năm đó, Lê Tiếu mười chín tuổi.

Trong lần bạo loạn cuối cùng đó, cô cứu Nam Hân, cứu mọi người bị bắt, chỉ không cứu được Huy Tử.

Anh chết rất thảm, gần như chẳng còn xương cốt.

Khi Lê Tiếu chạy đến hiện trường, Huy Tử chỉ còn lại một cánh tay bị thổ phỉ chém đứt nằm trơ trọi trên chiến trường tan hoang.

Nếu không phải cô cố ý đi cứu đám du khách bị bắt, có lẽ... Huy Tử sẽ không bị bỏ lại một mình mà chết.

Cũng chính vào lần đó, vô tình Lê Tiếu cứu được cậu Hai nhà họ Cảnh – Cảnh Thụy An.

Nhưng cũng từ đó, cô mất đi Đại ca của Thất tử biên giới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.