Vân Lệ với ngước mắt, rồi lại cụp mi: “Sẽ không nhận nhầm người, tôi biết nhóc ấy như thế nào.”
Lê Tiếu bĩu môi, chẳng buồn nói chuyện với anh ta nữa.
Trước kia Vân Lệ đối xử với Thương Úc như tình địch, nhưng lúc này, ai nấy cũng có thể thấy rõ sự kính sợ và tôn sùng của anh ta đối với anh.
Đó là sự thay đổi thái độ ngay lập tức khi biết chân tướng.
Hội chủ Hội quốc tế, dù chưa từng nhìn thấy, dù không biết đó là ai, nhưng đều không ảnh hưởng đến sự tôn kính của tám thủ lĩnh với Hội chủ.
Thương Úc thở dài nặng nề, hướng về cái ghế bên cạnh tỏ ý: “Ngồi xuống rồi nói.”
Vân Lệ hơi do dự, nhưng vẫn nhanh chóng kéo ghế ngồi xuống, tư thế rất nghiêm chỉnh, không hề có vẻ phóng túng thường ngày.
Sau thoáng im lặng ngắn ngủi, Thương Úc móc bao thuốc lá trong túi ra, ném cho Vân Lệ: “Tìm ra tài liệu của toán lính đánh thuê chưa?”
Hai tay Vân Lệ co thành quyền đặt trên đầu gối, anh ta nghiêm túc gật đầu: “Tìm ra rồi, cảm ơn Hội chủ đã sắp xếp trước.”
Tuy nói là thế, nhưng trong lòng Vân Lệ đã chửi đổng cả lên.
Gã đàn ông đoạt thứ anh ta yêu thích nhất lại là cấp trên của mình.
Đối tượng bị toán lính đánh thuê ám sát lại là Hội chủ Hội quốc tế.
Cuộc đời máu chó gì thế này!
Thương Úc thong thả châm điếu thuốc, liếc Vân Lệ đang rất thận trọng: “Tiền xây lại tòa lầu làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467589/chuong-490.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.