🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Vân Lệ tặc lưỡi, nhìn xa về phía sân cỏ trước mặt: “Không cần, tôi quen thuộc với Parma còn hơn em.”

Lê Tiếu thấy anh ta kiên trì nên cũng không ép thêm, hai người lại trò chuyện đôi câu rồi tách ra về phòng.

Tầng hai, Lê Tiếu vô thức quay lại phòng dành khách lúc trước đã ở.

Cô đẩy cửa sổ sát đất ra, đi đến ban công hình cung, gác tay lên lan can ngọc trắng, ngón tay gõ lên mặt đá.

Gió đêm thổi đến, ẩm ướt lành nhạt, nhiệt độ dễ chịu.

Lê Tiếu hơi khép mắt, cảm nhận cảm giác tóc phất qua trước mắt nhốn nhột, khẽ thở dài.

Thời gian đến Parma không lâu, nhưng chuyện xảy ra ở đây còn kinh hoàng hơn ở Nam Dương. Lần sau trở lại, không biết là lúc nào.

Lúc này, sau lưng truyền đến tiếng bước chân. Lê Tiếu nhíu mày quay đầu, sơ mi đen quen thuộc đã gần ngay trước mắt.

Không khí xung quanh hòa vào hương vị mát lạnh trên người Thương Úc. Anh đứng sau lưng cô, vòng tay mạnh mẽ xuyên qua bên hông cô, vịn vào lan can.

Lê Tiếu bị giam bên trong, ngửa đầu ra sau, tựa vào ngực anh.

Chiếc cằm tinh xảo của Thương Úc ma sát nhẹ bên trán Lê Tiếu, anh nhìn thẳng, trầm giọng hỏi: “Sao lại đến phòng dành cho khách?”

Lê Tiếu đút hai tay vào túi, lưng tựa ngực anh, nghiêng người, lông mi dày lướt qua gò má anh: “Quen ở đây rồi.”

Thương Úc cúi mặt xuống, hơi thở ấm áp, giọng mang ý cười: “Không thích phòng ngủ chính?”

“Cũng không hẳn...” Lê Tiếu thản nhiên nhích sang bên cạnh.

Mùi gỗ mun nồng đậm quen thuộc trên người anh quẩn quanh chóp mũi, hai cơ thể áp sát vào nhau thậm chí có thể cảm nhận được dao động trong lồng ngực khi nói chuyện. Giác quan ít nhiều cũng hơi kích thích.

Trong đầu Lê Tiếu còn luẩn quẩn hình ảnh phóng túng đêm qua. Mới nghĩ đến đây, cô lại thấy eo đau nữa rồi.

Gương mặt Thương Úc tràn đầy vẻ dịu dàng. Bắt được động tác nhỏ của Lê Tiếu, anh co chân về phía trước, lại kéo gần khoảng cách: “Nếu không thích phòng ngủ chính, anh ngủ phòng dành cho khách với em.”

Anh vừa dứt lời, trái tại Lê Tiếu đã bị ngậm lấy.

Cô hít một hơi khẽ, nghiêng đầu né tránh đôi môi anh, xoay người, chọc ngón tay vào ngực anh: “Đừng, em...”

“Ừ, thế về phòng ngủ chính đi.” Thương Úc tiếp lời ngay.

Lê Tiếu: “???”

Cô có ý này sao?

Thấy Thương Úc ôm eo cô, động tác như muốn quay ngược vào trong phòng, Lê Tiếu vội đẩy khuỷu tay anh ra: “Đợi đã.”

Anh đứng yên, nhếch môi cười, đôi mắt sâu thẳm giấu đi vẻ ranh mãnh: “Không muốn đi?”

Thấy vậy, Lê Tiếu tập trung lại, hạ thấp giọng: “Em mệt.” Dứt lời, cô lại cảm thấy lời này mang ý khác nên bổ sung: “Tối nay em muốn ngủ một mình.”g

Tiếng cười trầm thấp truyền ra từ lồng ngực Thương Úc, khuỷu tay anh mạnh mẽ kéo Lê Tiếu vào ngực mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.