Thương Tung Hải nhìn cô chằm chằm một lúc, sau đó chỉ ngón trỏ lên trời, cười nói: “Cháu đấy, biết rồi còn hỏi.”
Lê Tiếu nhếch môi nói không dám, nhưng ánh mắt hơi buồn bực.
Muốn khách sáo trước mặt Thương Tung Hải thật không dễ gì.
“Được rồi, dù cho chân tướng là gì, rồi cháu cũng sẽ biết thôi.” Thương Tung Hải vừa nói vừa xoay người, lại bổ sung: “Cháu gái, trước mặt bác không cần đề phòng như vậy. Cháu cứ nhớ, dù cháu không ở bên Thiếu
Diễn, bác trai vẫn bảo vệ cháu cả đời.”
Từng chữ âm vang.
Cõi lòng Lê Tiếu run lên, cô chợt ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng Thương Tung Hải.
Đây không phải lời một người bèo nước gặp nhau có thể nói ra.
Thế nên, tất cả vì cô có mối quan hệ nào đó với Parma sao?
Lê Tiếu vẫn còn đứng đó ngẫm nghĩ thì Thương Tung Hải đã kéo cửa gỗ chạm hoa, ánh nắng rơi nghiêng khắp phòng trà.
Ông quay đầu nhìn, nét mặt hiền hòa: “Đi thôi, buổi họp mặt dòng họ hôm nay cũng là thời điểm để cháu gặp người trong nhà.”
Từ phòng trà đến phòng tiếp khách chỉ mất mấy phút.
Tuy nét mặt Lê Tiếu bình thản, nhưng trong lòng không hề bình tĩnh.
Quan hệ gia tộc quá lớn và rối ren như vậy, cô đi theo Thương Tung Hải xuất hiện trong phòng tiếp khách, điều này có ý gì không nói cũng biết.
Ông đang bảo vệ cô.
Khi hai người đến phòng tiếp khách sảnh trước, bầu không khí nghiêm túc lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467556/chuong-457.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.