Lê Tiếu gật đầu nói biết rồi, sau đó liền theo quản gia Tiêu đến phòng trà vườn sau.
Xung quanh phòng trà vô cùng thanh tĩnh, nhiều vệ sĩ canh giữ gần mái hiên.
Quản gia Tiêu đẩy cửa gỗ chạm hoa cho cô, hương trà bên trong thơm ngát.
Phòng trà mang nét cổ xưa, Thương Tung Hải mặc trang phục thời Đường màu xám, đeo kính gọng vàng, ngồi nghiêm chỉnh trước bệ trà điêu khắc từ gỗ hoàng hoa lê.
Nghe tiếng bước chân, ống nâng tay chào hỏi: “Cháu gái, tới đây ngồi.”
Lê Tiếu tiến lên gọi bác trai, khi ngồi xuống thì Thương Tung Hải đẩy một chén trà xanh qua.
Ông nhìn ấm trà, ánh mắt như đang hoài niệm, thoáng trầm ngâm rồi nói: “Nhiều năm trước, có một người bạn già cho bác nửa cân Thái Bình Hầu Khôi dại. Bác cất như vật quý hơn hai mươi năm, không nỡ thưởng
thức. Hôm nay cháu có lộc rồi.”
Lê Tiếu ung dung nhìn Thương Tung Hải, khách sáo gật đầu: “Cảm ơn bác trai đã chiêu đãi nồng hậu.”
“Không cần khách sáo, cháu nếm thử xem thế nào.”
Dường như Thương Tung Hải rất kiên nhẫn với Lê Tiếu, đôi mắt in hằn dấu vết tháng năm nhìn cô không chớp mắt.
Lê Tiếu nâng ly đến bên môi nhấp một ngụm, mùi trà thơm bùng vị giác. Cô cười khẽ phụ họa: “Đúng là trà ngon, tinh khiết mà không chát, thơm đậm đà.”
Thương Tung Hải vui vẻ gật đầu liên tục rồi thở dài, đứng dậy.
Ông đi đến giá để trà gần đó, đứng chắp tay, nhìn túi Thái Bình Hầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467555/chuong-456.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.