nếu còn cần gì cứ dặn dò tôi bất cứ lúc nào.”
Thương Úc nhìn ông, phất tay: “Ừm, lui xuống đi.”
Quản lý đáp lại rồi rời đi, từng lời nói cử chỉ đều lộ vẻ kính nể.
Lê Tiếu ngửa người dựa ra sofa, cẩm nước ép trái cây trên bàn nhấp một ngụm, vô tình nhìn về đối diện: “Có phải anh dẫn theo cả người của Ám Đường trong chuyến đi Parma này không?”
Cô vừa hỏi vừa đặt ly xuống, đầu ngón tay vuốt nhẹ lá bạc hà trang trí trong ly.
Thương Úc gác hai khuỷu tay lên tay vịnh, ngón tay đan chéo để trước người, gác chân, ánh mắt dịu dàng: “Phát hiện từ lúc nào?”
Lê Tiếu mím môi, nhìn lá bạc hà trong tay, cười khẽ: “Hôm qua. Em vốn cũng không chú ý, nhưng mấy vệ sĩ xuất hiện trên đài ngắm cảnh khách sạn Bá Tước trông khá quen mắt, sau đó em mới nhớ ra đã từng gặp ở
núi Nam Dương.”
Tuy họ mặc vest đen nghiêm chỉnh, nhưng khi thể lẫm liệt, chắc phải cùng đội với những người mặc đồ đen đêm xảy ra chuyện ở núi Nam Dương.
Thương Úc áp bàn tay đan chéo vào áo sơ mi, nhếch môi cười nhạt: “Đúng là bọn họ.”
Lê Tiếu nhướng mày, nghiền ngẫm.
Tạm thời dẫn theo cả người của Ám Đường đến Parma, xem ra anh đã chuẩn bị rất vẹn toàn.
Tai nạn xe hôm qua cô vẫn còn nhớ như in, nhưng lạ là... ngay lúc nó xảy ra, dường như Ám Đường không hề ra tay.
Không lâu sau, Thẩm Thanh Dã và Bạch Lộ Hồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467518/chuong-419.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.