Đúng là một cô bé, tình huống nho nhỏ thể này đã khiến cô sợ như vậy.
Không lâu sau, Vệ Ngang dẫn theo bốn vệ sĩ quay lại.
Thương Úc chậm rãi hạ cửa kiếng xe xuống, Vệ Ngang khom lưng, nét mặt băn khoăn: “Cậu Cả, chuyện này khá lạ.
Không có ai trong chiếc xe thể thao đó.” Nghe vậy, anh vẫn thản nhiên liếc chiếc xe thể thao bị lật ở một bên đường cái, khẽ nói: “Ừm, cho người ở lại xử lý, những người khác quay về.” Ánh mắt Vệ Ngang lấp lóe, muốn nói lại thôi.
Anh ta sắp xếp vệ sĩ trên chiếc xe thứ ba ở lại xử lý chuyện sau đó, gọi Lưu Vân lên xe.
Hai chiếc Bentley lục tục rời khỏi ngã tư đường.
Trên đường, Vệ Ngang luôn nặng nề tâm sự.
Yên ắng mấy phút, anh ta quay người lại, nét mặt nghiêm trọng: “Cậu Cả, ngoài người trong nhà chính ra, còn ai biết chuyển về Parma lần này của cậu không?” Thương Úc vẫn đang ôm Lê Tiếu, nghe câu hỏi của Vệ Ngang thì liếc anh ta, không đáp.
Vệ Ngang nuốt nước bọt, vội giải thích: “Tôi...
tôi không có ý gì khác, chủ yếu chuyện này quá kỳ lạ.
Tốc độ xe kia lao đến quá nhanh, nhưng trong đó lại không có ai.
Chuyện này...” “Kỹ thuật không người lái.” Lê Tiếu là người lên tiếng.
Cô tì gáy lên vai Thương Úc, hời hợt đưa ra câu trả lời.
Vệ Ngang cau mày, nhìn Lê Tiếu, có vẻ không đồng ý lắm: “Dòng xe Ferrari Enzo không có hệ thống không người lái.”
Lê Tiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467491/chuong-392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.