Cô ta rất quen mắt với khuy măng sét vàng lạnh kia.
Hôm đó chúng được mua lại với giá hai trăm triệu ở phòng đấu giá Venus.
Thương Phù cắn đầu lưỡi, nhìn nét mặt lạnh nhạt hời hợt của Thương Úc, khẽ cười: “Thiếu Diễn, măng sét kia...” Còn chưa dứt lời, Thương Phù đã im lặng.
Cô ta nhớ ra rồi, đêm đó ở hội đấu giá Venus, Lê Tiếu cầm thư mời màu vàng, đó là ký hiệu hội viên cao cấp.
Mà măng sét đó nay lại xuất hiện trên người Thương Thiếu Diễn, đồng nghĩa...
Nghĩ đến đây, Thương Phù nhìn Lê Tiếu bằng ánh mắt sâu kín: “Người đấu giá tranh khuy măng sét với tôi là cô?” Thương Thiếu Diễn chắc không bỏ ra hai trăm triệu để mua một cặp măng sét đầu.
Hơn nữa bình thường anh cũng không có thói quen đeo măng sét.
Cách giải thích đúng nhất là Lê Tiếu đối đầu với cô ta.
Lê Tiếu nhìn vẻ mặt bất mãn của Thượng Phù thì nhíu mày: “Không được à?”
Thương Phù đưa tay che miệng, cười mỉa mai: “Đương nhiên được chứ, dùng tiền của Thiểu Diễn mua quà tặng cậu ấy, rất phù hợp với hành vi của trẻ con.” Lê Tiếu nheo mắt, bất đắc dĩ lắc đầu.
Bao giờ cô ta mới có thể sửa thói xấu tự phụ đây?
Thương Phù nhanh chóng ổn định lại, không xoắn xuýt về măng sét kia thêm, nhìn Thương Úc hỏi nhỏ: “Thiếu Diễn, tối qua cậu không bị thương chứ?” “Vượt ranh giới đến biệt thự chỉ vì hỏi tôi chuyện này?” Thương Úc lười biếng liếc Thương Phù, giọng nói hời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467408/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.