Dù ánh sáng quá yếu, nhưng dưới đèn đường vẫn có thể nhìn ra không ít cỏ khô dính trên người cô.
Trên đỉnh đầu cô còn có cả lá cây.
Lê Tiếu vác súng tiểu liên trên lưng, tay còn cầm khẩu Golden Desert Eagle, ngay lúc trượt xuống từ sườn núi thì nhào vào lòng Thương Úc: “Mệt quá...” Sườn núi này chếch quá, địa thế dốc hơn hẳn rừng cây biên giới.
Thương Úc ôm cô với sức rất lớn, hơi thở dồn dập, nói mấy chữ gần như rút ra từ kẽ răng: “Bằng núi đến sao?” “À...” Lê Tiếu ngẩng đầu lên, mỉm cười: “Rèn luyện cơ thể thôi.” Vừa nói, cô vừa ôm chặt anh, cố ngửi mùi hương mát lạnh trên người anh.
Ừm, không lẫn mùi máu tanh.
Thương Úc tháo súng tiểu liên trên lưng cô ném xuống đấy, khuỷu tay ghì chặt eo cô, cúi đầu thở dài: “Không sợ xông vào chịu chết à?” Lê Tiếu trề môi, nghiêng đầu nhìn Vân Lăng: “Anh ta thôi á? Không đủ năng lực.” Sự tự tin không thể giải thích này thật khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Yết hầu Thương Úc lên xuống kịch liệt, anh lấy lá cây trên đầu Lê Tiếu xuống, nắm cằm cô hôn mạnh lên môi.
Giây kế tiếp, anh ôm cô chậm rãi xoay người.
Ngay lúc này, tình thế ở quốc lộ bị chặn cả trước lẫn sau xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Hai mươi mốt người đàn ông mặc đồ huấn luyện đen cầm súng nhắm ngay đầu Vân Lăng cùng đám lính đánh thuế.
Lê Tiếu đứng bên Thương Úc, liếc nhìn xung quanh, thấy Vân Lăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467396/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.