Thương Úc chạm mắt với đối phương, nhếch môi, dường như chẳng thèm để ý đến lính đánh thuê bên ngoài.
Ngay lúc này, điện thoại đặt sau chỗ ngồi của anh reo lên.
Anh cầm lên xem, đồng tử chợt co lại.
Là tin nhắn WeChat.
Lê Tiếu: Bạn trai, xử lý hết đám mai phục rồi.
[hoa hồng Ngay lúc Thương Úc thấy tin nhắn này, đôi mắt tối tăm chợt dậy sóng.
Anh buông chân xuống, giọng căng thẳng khàn khàn: “Mở cửa.” Lưu Vân giật mình, kinh ngạc quay đầu nhìn: “Lão đại, vẫn chưa đến lúc.” “Mở cửa!” Anh lạnh giọng lặp lại, tầm mắt lại tập trung nhìn dãy núi cao vút bên trái.
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt chiếu rọi, mơ hồ có thể thấy một bóng đen chậm rãi di chuyển bên đường núi.
Lạc Vũ và Lưu Vân cũng nhìn thấy, tim cả hai lập tức thét lên.
F*ck!
Đừng nói là cô Lê đấy chứ? Cô không thể đối đầu trực diện với tình thể hiện giờ được! Đám người đó là lính đánh thuê của Hội quốc tế, chứ không phải đám côn đồ tầm thường.
Vân Lăng thấy tình cảnh này thì ánh mắt cũng phát run.
Gã xoay người thả chân khỏi nắp xe, giơ súng nhắm bóng người trong rừng.
Đám lính đánh thuê cũng nghe ra động tĩnh, đồng loạt nhìn sang, chuẩn bị nghênh chiến.
Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, tiếng súng vang động khe núi cùng với tiếng gầm của Vân Lăng.
Rồi mọi thứ nhanh chóng bình ổn lại.
Cửa sau chiếc xe sang không biết đã mở ra lúc nào, Thương Úc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467395/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.