Nói đến đây, Thương Phù che miệng cười, tự cảm thấy bản thân thật ưu việt.
Thấy Lê Tiếu vẫn đứng yên đó, cô ta bèn bổ sung: “Em không biết cũng không cần nóng vội, thức thời thì nghe chị đây khuyên, tranh thủ còn sớm quay về đi.
Nếu không lát nữa ra tay, nói không chừng Thiểu Diễn còn phân tâm bảo vệ em.
Mạng cậu ta trị giá hơn em nhiều đấy.”
Lê Tiếu thản nhiên liếc Thương Phù.
Ra là vậy.
Quả nhiên Thương Úc đã xảy ra chuyện.
Thương Phù thầy Lê Tiếu chẳngừ hừ gì bèn híp mắt: “Em còn không đi à?” Lê Tiếu thở dài, đôi mắt sâu như đáy bể: “Nói xong rồi thì nhường đường.” Lê Tiếu xoay người đi về phía dãy núi cao ngất trong rừng.
Thương Phù nhìn bóng lưng Lê Tiếu, lạnh giọng cảnh cáo: “Lê Tiếu, cô đừng có không biết điều.
Nếu không phải vì nể mặt Thiểu Diễn, cô cho rằng tôi thèm để ý đến cô chắc?” Lê Tiếu mang giày trượt ván bước vào sâu trong rừng: “Chị Cả Thương tự lo cho mình thì hơn.” “Cô...” Thương Phù giận điên lên, hung dữ trừng Lê Tiếu, xoay người quay lại cạnh xe bị chướng ngại vật cản lại.
Nét mặt những người đồng hành với cô ta trông là lạ, thương cảm nhìn bóng lưng Lê Tiếu vào núi.
“Mấy người đang nhìn cái gì?” Thương Phù gắt gỏng, nhìn đồng hồ đeo tay, vẻ mặt nóng nảy.
Có người chỉ theo Lê Tiếu, lẩm bẩm: “Cô Thương, cô ấy...
vào núi rồi.” “Đương nhiên là tôi biết, kệ cô ta, nhanh chóng hỏi thăm cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467393/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.