May mà khi bước lại gần, Lưu Vân thấy lão đại nhà họ và cô Lê đang ngồi yên trên sofa, rối rắm trong lòng cũng vơi bớt.
Vừa rồi rõ ràng thấy họ nằm xuống, chắc có thể là...
anh ta hoa mắt rồi.
Mấy giây sau, Lưu Vân đứng ngoài đình nghỉ, cao giọng nói: “Lão đại, cuộc họp sắp bắt đầu rồi.” Thương Úc ngửa đầu dựa ra lưng sofa, khép hờ mắt giãn gân cốt, giọng hơi khàn đáp lại: “Ừm.” Lê Tiếu ngồi sofa bên kia, đỏ mặt, ánh mắt hơi mơ màng.
Thương Úc đứng dậy, vuốt phẳng áo khoác vest.
Nhìn gò má xinh đẹp đỏ như lửa của Lê Tiếu, anh nâng cằm cô lên, cúi người mút nhẹ môi cô, giọng trầm khàn thỏ thẻ bên tai: “Anh đi họp, em phải ngoan đấy.” Lê Tiếu vô thức gật đầu, nhưng trong đầu lại nghĩ, cô không ngoan lúc nào? Lời nói này có hàm ý khác.
Không lâu sau, dáng người cao ngất của Thương Úc càng lúc càng xa, Lê Tiếu như trút hết sức lực vùi trên sofa.
Gió nhẹ thổi qua, cảm giác tê dại cả người mới giảm bớt.
Hai giờ rưỡi chiều, Lê Tiếu chậm rãi đi ra khỏi vườn hoa hồng.
Dù nghỉ ngơi rất lâu, nhưng mỗi cô vẫn còn sưng đỏ.
Từ xa, Đường Dực Đình đã nhìn thấy Lê Tiếu, cô bỏ mặc chuyện truy hỏi rõ ràng với Cảnh Thụy An, xách gấu váy lên chạy về hướng Lê Tiếu: “Tiếu Tiếu, cậu đang làm gì thế?”
Ông trùm người ta đã vào họp nửa tiếng rồi.
Khi Lê Tiếu xuất hiện, trai gái xung quanh đều nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467383/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.