🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thương Úc ngó lơ động tác vỗ giường của Lê Tiếu, môi mỏng mím chặt, yết hầu trượt lên xuống, mắt khép lại.

Bầu không khí ngưng đọng, Lê Tiếu nhìn anh, lặng lẽ xốc chăn lên tính xuống giường.

Nhưng anh lại tiến lên, đến bên thành giường ngồi xuống, ngón tay nắm cằm cô, đôi mắt sâu thẳm, cả giọng nói cũng cực kỳ thấp: “Sao không nghe máy?” Lê Tiếu nháy mắt, xoay người bắt đầu mò điện thoại dưới gối, hùng hồn nói: “Em ngủ, không nghe điện thoại reo...” Nói xong thì cô cũng đã mò dưới gối hết một lượt.

Không tìm thấy điện thoại! Lê Tiếu nắm gối, ngẫm mấy giây, mắt chợt lóe lên, thở dài nói: “Điện thoại...

để lại phòng thí nghiệm rồi.” Chiều nay cô nhức đầu quá, mơ hồ nhớ lại nói chuyện điện thoại với ba xong thì ném nó lên bàn, sau đó mơ màng về ký túc, hình như đã quên cầm theo.

Lê Tiếu trộm liếc Thương Úc, mím môi, cẩn thận dò xét: “Anh gọi nhiều cuộc cho em lắm sao?” Anh nhìn cô, ánh mắt cực kỳ phức tạp.

Môi anh kéo căng, khàn giọng lạnh lùng nói: “Chọn đi, anh hay phòng thí nghiệm?” Lê Tiếu bỗng ngẩng đầu, và phải ánh mắt tối tăm của anh, không kịp phản ứng: “Gì cơ?” “Chọn!” Thương Úc chỉ nói một chữ, u ám nhìn Lê Tiếu, không hề có ý đùa giỡn.

Đây là vấn đề rất khó khăn, Lê Tiếu trầm ngâm.

Cô thật không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ biểu hiện sau khi Thương Úc bước vào thì có thể thấy rõ, sợ rằng...

ông thần này đang tức giận.

Lê Tiếu hiểu rất rõ, không phải anh đang trách cô không nghe điện thoại, mà hẳn là giận cô bị bệnh nhưng không nói anh biết.

Cô cảm thấy...

oan uổng quá.

Cằm Lê Tiếu lại bị nắm, không thể không đối mặt với Thương Úc, cô định vãn hồi tình thế: “Diễn gia, em...” Nhưng cô còn chưa nói hết, anh lại nhíu mày lặp lại: “Cho anh câu trả lời.” Lê Tiếu thở dài, nghiêng đầu chậm rãi rụt cằm khởi đầu ngón tay anh.

Hành động này dường như đã giải thích sự lựa chọn của cô.

Đồng tử Thương Úc co rút, yết hầu trượt lên xuống liên tục.

Lê Tiếu đang ven sợi tóc ở bên má thì bỗng nhiên bị tia sáng rọi qua.

Bình tĩnh nhìn lại, là khuy măng sét màu vàng trên cổ tay áo anh.

Lòng Lê Tiếu chợt mềm oặt, cô nhìn sang Thương Úc, vuốt mặt, chậm rãi nói: “Là anh, em chọn anh...” Dù gì thì, từ lúc gặp Thương Úc, tất cả mọi giới hạn và nguyên tắc của cô đều bị đánh vỡ vô điều kiện.

Câu trả lời cho vấn đề này mãi mãi chỉ có một.

Có lẽ câu trả lời của Lê Tiếu đã được lòng Thương Úc, vẻ mặt căng thẳng của anh dần hòa hoãn lại, môi mím lại, thở dài.

Anh không nói gì, đưa tay vuốt ve gò má Lê Tiếu, rồi đứng dậy khom người bể cô khỏi giường.

“Anh làm gì thế?” Lê Tiếu ôm bả vai anh theo bản năng, nhìn anh hỏi.

Thương Úc ôm cô ra khỏi cửa, nhìn cô rồi nặng nề nói: “Về nhà dưỡng bệnh.” Có lẽ cô không biết sắc mặt mình tái nhợt cỡ nào,môi cũng khô bong da, anh nhìn mà chướng mắt.

Lê Tiếu nhếch môi, buồn bực tựa lên vai anh, không nói gì, mặc anh ôm mình rời khỏi ký túc xá.

Lưu Vân ở sau thuận tiện đóng cửa phòng bị đạp hỏng.

Lê Tiếu nhìn khóa mật mã treo trên cửa đã muốn rơi xuống, bình thản nói: “Ai đạp hỏng thì sửa lại cho tôi.” Không biết đường gõ cửa sao mà phải đạp! Vọng Nguyệt đi sau họ, lặng lẽ gật đầu đáp: “Vâng, cô Lê.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.