Thương Úc ngó lơ động tác vỗ giường của Lê Tiếu, môi mỏng mím chặt, yết hầu trượt lên xuống, mắt khép lại.
Bầu không khí ngưng đọng, Lê Tiếu nhìn anh, lặng lẽ xốc chăn lên tính xuống giường.
Nhưng anh lại tiến lên, đến bên thành giường ngồi xuống, ngón tay nắm cằm cô, đôi mắt sâu thẳm, cả giọng nói cũng cực kỳ thấp: “Sao không nghe máy?” Lê Tiếu nháy mắt, xoay người bắt đầu mò điện thoại dưới gối, hùng hồn nói: “Em ngủ, không nghe điện thoại reo...” Nói xong thì cô cũng đã mò dưới gối hết một lượt.
Không tìm thấy điện thoại! Lê Tiếu nắm gối, ngẫm mấy giây, mắt chợt lóe lên, thở dài nói: “Điện thoại...
để lại phòng thí nghiệm rồi.” Chiều nay cô nhức đầu quá, mơ hồ nhớ lại nói chuyện điện thoại với ba xong thì ném nó lên bàn, sau đó mơ màng về ký túc, hình như đã quên cầm theo.
Lê Tiếu trộm liếc Thương Úc, mím môi, cẩn thận dò xét: “Anh gọi nhiều cuộc cho em lắm sao?” Anh nhìn cô, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Môi anh kéo căng, khàn giọng lạnh lùng nói: “Chọn đi, anh hay phòng thí nghiệm?” Lê Tiếu bỗng ngẩng đầu, và phải ánh mắt tối tăm của anh, không kịp phản ứng: “Gì cơ?” “Chọn!” Thương Úc chỉ nói một chữ, u ám nhìn Lê Tiếu, không hề có ý đùa giỡn.
Đây là vấn đề rất khó khăn, Lê Tiếu trầm ngâm.
Cô thật không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ biểu hiện sau khi Thương Úc bước vào thì có thể thấy rõ, sợ rằng...
ông thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467371/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.