Sau khi cô đi, Liên Trinh tạm thời đảm nhiệm công việc của cô.
Lê Tiếu về ký túc xá, đóng cửa phòng, chân cô mềm nhũn, gục đầu dựa lên cánh cửa.
Đầu đau như muốn nứt, hốc mắt xót, điển hình của việc thiếu ngủ.
Lê Tiếu chống vào khung cửa, lê bước chân nặng nề đến trước giường, nằm xuống trùm chăn.
Rèm cửa sổ không kéo xuống, cô dần dần ngủ say.
Thật ra dạo này, để có thể dậy sớm, tối nào Lê Tiếu đi ngủ cũng không kéo rèm cửa sổ.
Vì buổi sáng nắng chói có thể đánh thức cô.
Lê Tiếu ngủ mơ màng suốt năm tiếng.
Tám giờ tối, trong phòng lờ mờ chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn đường dưới lầu.
Lê Tiếu vỗ đầu, đã bớt nhức đầu hơn rồi.
Cô ngồi dậy, ôm đầu gối nhìn cửa sổ ngẩn người.
Gần đây, hôm nào cô cũng về ký túc xá lúc hai ba giờ khuya, sáng chưa đến bây giờ lại phải đến phòng thí nghiệm.
Cộng thêm ban ngày còn bận rộn với các công thức hóa học phức tạp, đúng là quá mệt.
Cảnh đêm ngoài cửa sổ vô cùng yên ắng, Lê Tiếu lẳng lặng ngồi một lúc rồi đưa tay xuống gối sờ điện thoại, không biết đã mấy giờ rồi.
Cô ngủ suốt buổi chiều, giờ đã tối, quên cả liên lạc với Thương Úc.
Nhưng cô còn chưa mò được điện thoại thì cửa phòng bỗng truyền đến tiếng động lạ.
Lê Tiếu nhíu mày nghiêng đầu qua.
Mắt không nhìn rõ trong phòng tối, cô vén góc chắn, còn chưa bước xuống thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467370/chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.