Có người kêu: “Bốn trăm ba mươi triệu.“.
Hiện trường thoáng yên lặng, ngay sau đó có người theo giá: “Bốn trăm ba mươi lăm triệu.” Hiện trường lập tức xì xào bàn tán.
“Lão Đới à, tự truyện về tay rồi nhớ cho chúng tôi chiêm ngưỡng đấy.” “Phải đấy, phải đẩy, để chúng tôi xem kỹ, rốt cuộc quyền tự truyện này có lai lịch gì.” Người trung niên được gọi là lão Đới mím môi, vẻ mặt kiêu ngạo, gật đầu nói: “Ừm, được.” Mọi người thấy ông phản ứng như vậy thì không khỏi ngầm chế giễu: “Lão Đới là kẻ ngu lắm tiền, bỏ hơn bốn trăm triệu ra mua quyển tự truyện rách nát, còn đắc ý nữa chứ.” “Cũng không thể nói thế, quyển tự truyện này có thể vào được Venus thì hẳn cũng có lai lịch lắm.” “Ôi, có lại lịch thì đã sao, giá này cao quá rồi.” “Nói thật thì lẽ nào mọi người không nhận ra, cho đến giờ, hội viên cao cấp vẫn chưa ra giá? Cả họ cũng không tranh, đồng nghĩa với việc tự truyện này căn bản không có giá trị, chúng ta tự high ở đây làm gì?” Câu nhắc nhở này khiến người xung quanh cảm thấy rất có lý, vội gật đầu hùa theo.
Ở Hội đấu giá Venus, hễ là đồ mà hội viên cao cấp hay chí tôn ra tay thì chắc chắn là hàng ngon.
Nhưng nếu họ chẳng mấy quan tâm thì đủ chứng minh món đồ đấu giá không có giá trị.
Vì vậy những người đấu giá không tăng giá được nữa chợt thấy yên tâm, bắt đầu xem cuộc vui.
Mà lão Đới hét giá bốn trăm ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467354/chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.