🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lê Tiếu trong áo khoác ra khỏi lâu ký túc xá, sợi tóc mềm rủ xuống trước ngực, một cơn gió mát thoáng qua, lay động chân mày khóe mắt.

Trước tòa lầu, dưới đèn đường, một bóng người đứng đó.

Trong quầng sáng, anh như nét mực đậm nổi bật giữa đêm trăng.

Khóe miệng Lê Tiếu nhếch lên, cô rảo bước về phía anh.

Có lẽ là ảo giác, Thương Úc tối nay anh tuấn hơn bao giờ hết.

Bộ vest đen cắt may khéo léo, túi trước ngực còn lộ ra một góc khăn vuông màu đỏ rượu.

Cách ăn mặc nghiêm chỉnh như vậy cứ như vừa mới dự tiệc về.

Lê Tiếu dừng lại trước mặt anh, mượn ánh đèn nhìn người đàn ông chững chạc trưởng thành mà nhịp tim hơi rối loạn Tối nay anh phong độ quá.

Tóc chải gọn, đường nét gương mặt dịu dàng dưới ánh đèn đường.

So ra thì Lê Tiếu thấy bản thân ăn mặc tùy ý quá.

Cô vén sợi tóc bồng bềnh trước mặt, đôi mắt nai lấp lánh ánh sao, cất giọng trong trẻo: “Anh vừa xong việc à?” Thương Úc đáp lại bằng giọng trầm thấp, kể đến tiến lên trước, ôm cô vào lòng: “Sao còn chưa ngủ?” Lê Tiếu vùi trong ngực anh, vừa định trả lời đã ngửi được mùi khác thường.

Trên người anh có mùi máu.

Dù mùi gỗ mun cùng khói thuốc đã che đi cũng không giấu nổi khứu giác nhạy bén của Lê Tiếu.

Cô chợt chau mày, lẳng lặng xê dịch, tìm kiếm nơi tỏa ra mùi máu tanh: “Em vốn tính ngủ rồi, nhưng tin nhắn của anh đánh thức em.” Thương Úc đỡ bả vai cô kéo giãn khoảng cách, khẽ nhếch môi, nhìn sợi tóc vương bên khóe môi cô, lấy ngón trỏ gạt ra: “Có vẻ là lỗi của bạn trai rồi.” Lê Tiếu nhìn anh, muốn cười nhưng cố nén, nắm lấy cổ tay anh.

Tìm ra rồi! Mùi máu tanh từ lòng bàn tay anh.

Lê Tiếu vô tội chớp mắt, cọ gò má mình vào mu bàn tay anh, lười biếng nói: “Em không nói thế.” Động tác có vẻ đang làm nũng càng khiến Lê Tiếu chắc chắn tối nay tay anh đã nhuốm máu.

Lê Tiếu cụp mắt, nhìn lướt qua ngón tay anh, sạch sẽ không khác gì bình thường.

Lẽ nào anh bị thương? Nghĩ thế, khóe môi cô bất giác trễ xuống.

Cô đang muốn tìm cách dò hỏi thì Thương Úc đã cúi người, đôi mắt u ám khóa gò má cô: “Ngửi một lúc rồi, thể ngửi ra cái gì?” Ánh mắt Lê Tiếu thoáng ngừng, cô không che giấu nữa, thỏa mái ngửi ngón tay anh: “Diễn gia, tối nay anh ra tay sao?” Cô nói rất uyển chuyển, nhưng tin rằng chắc chắn anh sẽ hiểu.

Đáy mắt Thương Úc thoáng ý cười, anh rút tay về, thuận tiện cầm khăn vuông màu đỏ rượu ra lau: “Trừng phạt nho nhỏ thôi.” Anh đã nói vậy thì cô cũng không hỏi thêm.

Từng chứng kiến cảnh anh nổ súng ở khe núi, cô biết trước giờ anh đều làm việc có chừng mực, mà cô cũng không phải là người lắm miệng.

Lê Tiếu nhìn quét một vòng trên người anh.

Tuy vest đen nhìn sang trọng phẳng phiu, nhưng vì thế lại khiến cô không thể phân biệt được có dính máu hay không.

Cô hơi buồn bực, mím môi hỏi: “Vậy anh thì sao? Có bị thương không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.