🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thật là, dù gì cũng quen nhau một thời gian, nói đi là đi, tệ quá!” Ừm, hệt như cô đã đoán, những lời tối qua Ôn Thời nói với cô đều là dối trá.

Lê Tiếu đặt điện thoại xuống, ném khăn lông, ngồi trước bàn bật máy tính lên, giọng chế nhạo: “Vậy cậu có biết chuyện Ôn Thời không phải là nghiên cứu sinh không?” Trên màn hình máy tính, Lê Tiếu mở một văn bản mã hóa.

Đó là tư liệu cá nhân ít ỏi đến bất thường của Ôn Thời.

Trong điện thoại, Đường Dực Đình hít một hơi lạnh, giọng nói bình tĩnh hơn nhiều: “Ý gì đây? Anh ấy không phải nghiên cứu sinh chứ là gì? Lúc trước không phải bảo gia cảnh anh ấy bình thường nên phải làm thêm buổi tối ở Lam Dạ sao?” Lê Tiếu nhích chuột, giọng lành lạnh: “Không chỉ thế, có thể cả cái tên Ôn Thời...

cũng là giả.” Đường Dực Đình văng tục, đứng dậy ra khỏi phòng bi da tư nhân, dựa lên tường, nét mặt căng thẳng: “Tiểu Tiếu, có chuyện này, lúc trước mình vẫn luôn không nói với cậu.” “Ừm, liên quan đến anh ta à?” Lê Tiếu nhìn màn hình, ngón tay thoáng ngừng.

Đường Dực Đình gật đầu, nói đại khái đôi ba câu, sau đó nặng nề lẩm bẩm: “Lúc trước mình còn tưởng anh ta thích cậu nên mới úp úp mở mở hỏi thăm chuyện cậu và ông chủ Thương.

Nhưng giờ xem ra chắc chắn không đơn giản như vậy.

Nhưng cậu yên tâm, anh ta hỏi mình nhiều lần nhưng mình đều ngăn lại cả, không nói gì hết.”

Đường Dực Đình xuất thân quyền thế, từ nhỏ đã nhận sự đào tạo của gia tộc, vì vậy mưa dầm thấm đất, cô nàng hiểu rất rõ nên nói gì và không nên nói gì.

Huống hồ là chuyện liên quan đến Lê Tiếu và ông chủ kia, cô lại càng không dám nói! Lê Tiếu nhướng mày, ánh mắt sâu xa khó dò: “Ừm, biết rồi.” Hai người tán gẫu thêm mấy câu rồi cúp máy, Lê Tiếu tiếp tục tập trung nhìn tư liệu của Ôn Thời.

Đây là thông tin điều tra được tối qua, kết quả không hẳn bất ngờ, trái lại hợp tình hợp lý.

Ôn Thời đột ngột xuất hiện dưới tòa lầu thí nghiệm, lại còn lặng lẽ rời khỏi Nam Dương, nói gì thì nói cũng quá kỳ lạ.

Lúc Lê Tiếu híp mắt ngẫm nghĩ, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh của Thương Phù.

Thời gian đúng là khá trùng hợp.

Thương Phù xuất hiện, Ôn Thời biến mất...

Lê Tiếu cau mày, chỉ mong là cô suy nghĩ nhiều.

Mười mấy phút sau, Lê Tiếu đánh giấu tư liệu của Ôn Thời một lần nữa rồi quay về giường, cầm điện thoại nhắn tin WeChat cho Thương Úc.

Lê Tiếu: [Honey đang làm gì thế.jpg] Cái emoticon này đã thành lời mở đầu cố định của cô.

Sắp mười một giờ khuya, không biết anh đã ngủ chưa.

Quả nhiên tin nhắn như đá chìm đáy biển.

Lê Tiếu đợi mấy phút không thấy anh nhắn lại nên duỗi tay tắt đèn giường định đi ngủ.

Đêm tĩnh lặng, chỉ có ánh trăng sáng tỏ xuyên qua cửa sổ.

Lê Tiếu nửa tỉnh nửa mê, cảm giác điện thoại dưới gối rung nhẹ.

Cô với tay mò ra, híp mắt nhìn màn hình, quả nhiên là tin nhắn trả lời của Thương Úc.

Thương Úc: Ngủ rồi? Lê Tiếu trở mình dụi mắt, gõ mấy chữ: Vẫn chưa.

Ngay sau đó, tin nhắn hồi âm khiển Lê Tiếu ngẩn người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.