Lê Tiếu phát hiện, xương quai của Thương Úc thật đẹp.
Đẹp đến mức...
cô vô thức chạm vào, muốn thử xem cảm giác sờ vào xương quai sẽ như thế nào.
Ngay sau đó, tay cô bị nắm lấy: “Em đang làm gì thế? Hử” Thương Úc híp mắt, giọng khàn khàn, âm cuối cao lên khiến mí mắt Lê Tiếu khẽ giật.
Cô khôi phục lý trí, nhìn ngón tay bị nắm lại của mình, tỉnh táo ngẩng đầu: “Chỗ này của anh có tàn thuốc.” Khóe môi Thương Úc nhếch lên ý cười nhàn nhạt, anh im lặng một giây rồi nhỏ giọng bên tại cô: “Chắc chứ? Sao anh lại nhớ từ buổi chiều họp đến giờ, anh chưa hút điếu nào.”
Lê Tiếu: “...” Ngại ngùng ghế.
Thấy dáng vẻ phiền não của cô, Thương Úc không khỏi bật cười thành tiếng, kéo cổ tay cổ: “Đi thôi, đưa em đi ăn.”
Đêm như mực, tám giờ, đoàn xe Diễn Hoàng và một chiếc Mercedes đỗ dưới tòa lầu phòng thí nghiệm.
Lê Tiếu được Thương Úc ôm vào lòng, anh hôn lên môi cô, dặn đi dặn lại: “Nghỉ ngơi sớm, có việc thì gọi điện cho anh.” “Được, ngủ ngon.” Lê Tiếu cọ gò má Thương Úc, cười khẽ rồi đẩy cửa xuống xe.
Cô nhận lại chìa khóa từ chỗ Lưu Vân, đứng yên nhìn theo đoàn xe đi xa, mím môi xoay người định lên xe.
Nhưng vừa đi được một bước, ánh mắt Lê Tiếu đã đảo quanh, nhìn về chiếc xe đỗ bên đường, khóe miệng chậm chạp nhếch lên: “Đi ra đi.”
Ở bên đường, tiếng bước chân khe khẽ truyền đến từ xéo phía sau Lê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467341/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.