Hôn xong, Thương Úc cùng trán Lê Tiếu, hơi thở nóng bỏng phả vào khóe môi cô, dịu dàng nhắc nhở: “Có việc nhớ gọi điện thoại.” Hàng mi Lê Tiếu khẽ run, cô ngẩng nhìn đôi mắt sâu thẳm của anh, nhón chân hôn chóp mũi anh: “Anh cũng thế.” “Ừ, lên xe đi.” Thương Úc vừa nói vừa dùng ngón cái lau ánh nước bên môi cô.
Thấy vết thương nơi khóe môi cô đã khá mờ, sự căng thẳng ẩn giấu trong mắt cũng giảm đi.
Lê Tiếu chúc anh ngủ ngon rồi xoay người lên xe.
Hai hôm sau, thứ Ba.
Quan Minh Ngọc và Quan Minh Thần đến phòng thí nghiệm Nhân Hòa như đã hẹn.
Trong phòng họp, Lê Tiếu và Liên Trinh ngồi đối diện họ, trên bàn còn đặt báo cáo nghiên cứu gần đây.
Quan Minh Ngọc hồi hộp nhìn Lê Tiếu, dè dặt hỏi: “Cô Lê, có phải có vấn đề gì không?” Lê Tiếu khẽ lắc đầu rồi lật tài liệu trong tay: “Không vấn đề gì, chúng tôi vẫn đang tiếp tục nghiên cứu.
Tôi gọi cô đến là vì có chút việc cần xác nhận với cô.” Nghe được câu này, hai anh em họ thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Quan Minh Thần vỗ vai Quan Minh Ngọc như trấn an, giọng hơi nịnh nọt: “Đã bảo em đừng hồi hộp, cô Lê lợi hại như vậy chắc chắn có thể chữa khỏi cho em.” Lê Tiếu hời hợt nhìn anh ta rồi lại nhìn tài liệu trong tay: “Xin lỗi, chúng tôi không thể bảo đảm chuyện này.” Quan Minh Thần: “...” Nịnh hơi lố rồi.
Liên Trinh dịu dàng cười, lên tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467332/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.