🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lê Tiếu xoay người lại nhìn vẻ mặt đặc sắc của Lạc Vũ, tiếp tục đâm dao: “Vì cô quá để ý thắng thua nên trong quá trình sát hạch đã mất đi tiêu điểm.

Hôm nay nhiều lần cô phân tâm chú ý đến tiến triển của những người kia.

Tính tình xốc nổi như vậy đã định trước thất bại.” Lạc Vũ lúng túng.

Cô ta bướng bỉnh chuyển tầm nhìn, giọng nói cứng nhắc: “Kỹ năng không bằng người thì chính là không bằng người, cô Lê không cần phải bào chữa thay tôi...” Rốt cuộc vẫn không muốn thừa nhận bản thân bị thắng bại che mờ lý trí, Lạc Vũ để lộ sự cố chấp cổ hữu.

Lê Tiếu nhìn thẳng Lạc Vũ, ánh mắt sâu xa: “Cô thua thảm như vậy còn không chịu nhìn thẳng vào thực tế.” Lạc Vũ giật mình, những lời này còn hơn xát muối vào tim.

Dường như Lê Tiếu hơi thất vọng nên lắc đầu, xoay người trở về.

Xem như tự trò chuyện vậy.

đằng sau, mắt Lạc Vũ lóe lên, hai tay cứng đờ bên hông, cô ta bỗng hít một hơi sâu, hỏi với theo Lê Tiếu: “Cô Lê, nếu đổi lại là cô, cô có thể thản nhiên đối mặt vậy không?” Lê Tiếu dừng bước, nhìn Lạc Vũ bằng ánh mắt sâu xa: “Sao lại không thể? Cô không hiểu đạo lý qua khỏi đỉnh cao sẽ đến đáy sao?”

Dứt lời Lê Tiếu xoay người rời đi.

Lạc Vũ thì ngây người tại chỗ, mãi không thể tỉnh táo lại được.

Mấy phút sau, Lê Tiếu quay lại sân.

Dưới ánh đèn lờ mờ, dáng người cao lớn của Thương Úc hiện ra.

Anh đút một tay vào túi quần, cầm điện thoại như đang trò chuyện với ai.

Lúc Lê Tiếu đến gần, anh vô cùng tự nhiên chìa tay ra với cô.

Lê Tiếu ung dung đến gần, nắm lấy tay anh, hai người dạo bước trên sân.

Thương Úc nói vào trong điện thoại: “Tạm thời tôi không quay lại, có chuyện gì cứ giao cho Truy Phong trước.” Cúp máy, Lê Tiếu ngẩng đầu nhìn anh: “Phía Parma có việc sao?” “Ừ, chuyện nhỏ thôi.” Thương Úc cầm tay cô, trầm giọng đáp lại rồi nhìn về hướng sân cỏ lưng chừng núi: “Trò chuyện với cô ta thế nào nào?” Lê Tiếu thờ ơ bĩu môi: “Không tới nỗi nào.” Thương Úc chợt cúi mắt, nhếch môi lên, hỏi lại sâu xa: “Chắc chứ?” Lê Tiếu: “...” Đúng là không thể gạt anh điều gì.

Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, mấy giây sau mới thở dài, trả lời thành thật: “Không tốt không xấu, chỉ hơi cố chấp thôi.” Từ đỉnh cao rơi xuống đáy thì đúng là đả kích không nhỏ.

Thương Úc nhìn sân cỏ phía xa, đôi mắt sâu như biển, giọng lành lạnh: “Tối nay em lãng phí thời gian với cô ta quá nhiều.” Lê Tiếu ngẩn người, ngay sau đó nhìn thấy ánh mắt bất mãn của anh thì bật cười: “Diễn gia, anh ghen với cả Lạc Vũ à?” Thương Úc hơi dùng sức nắm tay cô, híp mắt lộ vẻ nguy hiểm, cúi người hỏi: “Không được sao?” “Được chứ, anh nói sao cũng được.” Lê Tiếu nghênh đón ánh mắt của anh, biết lắng nghe cười đáp.

Nửa tiếng sau, đồng hồ điểm mười giờ khuya.

Lê Tiếu tạm biệt Thương Úc trước cửa biệt thự: “Thế em về đây, anh nghỉ ngơi sớm nhé.” Anh đứng cạnh, vuốt tóc cô: “Đợt nghỉ kể là khi nào?”

Thứ Tư.” Lê Tiếu ngẫm nghĩ rồi lại tiếc nuối nhún vai: “Nhưng thứ Tư em phải ghé bệnh viện, ông ngoại có cuộc giải phẫu.” Thương Úc im lặng mấy giây rồi hất cằm về phía xe chuyên dụng: “Biết rồi, em về đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.