Lê Tiếu biết rõ mình nên làm gì, cũng vừa khéo trước khi rời đi, quan hệ của cô và Thương Úc đã có bước tiến triển.
Có lẽ đều là ý trời.
Thương Úc im lặng mấy giây, đẩy vai cô kéo giãn khoảng cách, cúi người cầm trà gừng trên bàn đưa cho cô, xoa đỉnh đầu cô, ôn hòa nói: "Nếu đã nghĩ xong thì đi đi."
Người phụ nữ của anh không phải chim hoàng yến, mà là sinh viên tốt nghiệp hạng ưu của Đại học y Nam Dương, không nên dừng chân vì anh.
Lê Tiếu bưng trà gừng, uống từng ngụm nhỏ. Gương mặt mỉm cười hun hơn nóng rơi vào trong mắt anh là vẻ đẹp vui tai vui mắt.
Uống hết trà gừng ấm người, Lê Tiếu quay về phòng dành cho khách.
Tối nay uống rượu, dầm mưa, còn trải qua chuyến đi đến khe núi kinh hoàng, thể lực cô không gượng nổi nữa, nhanh chóng ngủ say.
Trong phòng khách, một mình Thương Úc đứng trước cửa sổ nhìn bóng đêm đen như mực, ánh mắt sâu thẳm gợn sóng.
Lúc này, Lưu Vân đi đến, đứng yên sau lưng anh, cúi đầu nói: "Lão đại, đã kéo người về Ám Đường, tạm thời không nguy hiểm tính mạng."
"Ừ." Thương Úc đáp lại, lặng yên nhìn ngoài cửa sổ: "Dành chút thời gian liên lạc với Viện sĩ Giang ở Phòng thí nghiệm Nhân Hòa, lấy danh nghĩa quỹ từ thiện quyên tặng dụng cụ chữa trị xét nghiệm gen mới nhất, để họ nghiên cứu sử dụng."
Lưu Vân gật đầu: "Vâng, lão đại."
Hôm sau, trời quang mây tạnh, qua cơn mưa lớn gột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3250469/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.