Sáng hôm sau, hơn chín giờ rưỡi Vương Tuyết Băng mới nhíu mày đưa tay lên che đi ánh sáng bên ngoài của sổ, đưa tay ra tìm điện thoại mà giật cả khoé môi.
Rốt cuộc đêm qua kịch liệt thế nào mà giờ đây toàn thân cô không còn chỗ nào không đau cả.
Đến khi ngồi dậy cô cũng phải mất rất nhiều sức để không bị ngã, đã vậy, khi vừa mở mắt lại không thấy anh đâu.
Không nghĩ nhiều nữa, Vương Tuyết Băng gắng sức lôi thân thể đau nhức xuống giường, vừa đặc chân xuống sàn, …
À thì mất đà cô ngã người xuống giường, com bô nhức mỏi kéo đến, lưng đau, chân run, eo mỏi, đặc biệt nơi tư mật vừa cọ xát nhẹ đã đau đến mức đáng thương…
Cứ thế hơn mười phút, Vương Tuyết Băng đã lấy lại được chút sức lực ít ỏi, đứng dậy thêm lần nữa, lê thân thể nhỏ bé của bản thân vào phòng tắm rửa.
Ở trong phòng tắm, cô ngồi hẳn vào bồn nước ấm, thân thể nhỏ bé của cô lúc này cũng đã giảm đi phần nào đau nhức lẫn mệt mỏi.
Vừa tắm xong, cô đã thay cho mình một bộ đầm đen vừa thay xong cô đi nhìn lại trước gương khẽ cười, giờ phút này đây cô và anh đã thuộc về nhau không thể tách rời rời.
Không để cô suy nghĩ thêm, điện thoại trên bàn lại reo lên, đưa tay cầm lấy, nhìn thấy tên người gọi cô khẽ cười đáp ngay: "Anh tư, sao vậy. "
Nghe thấy giọng nói có chút khàn của em gái, Vương Thừa Quân nhướng mày, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu-vo-nho/3377759/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.