Vốn nghĩ cô mới tỉnh táo lại, cơ thể không chịu nổi giày vò nên cơ bản anh không hề có ý định gì với cô cả.
Vậy mà cô lại có bản lĩnh trêu chọc anh.
" Đùa hả? " Anh vờn lưỡi của cô dây dưa một lúc, vừa buông môi cô ra thì giọng nói trầm khàn của anh đã rơi ngay xuống môi cô.
Vương Tuyết Băng nghe thấy tia nguy hiểm trong giọng nói của anh, toàn bộ dây thần kinh và các giác quan bị nhấn chìm trong cơ thể, hơi thở, mùi vị của anh.
Anh như muốn xâm chiếm mọi nơi trên người cô, chui vào da cô, cô muốn chống cự cũng không có sức.
Cô bị anh hôn như vậy mới muộn màng nhận ra từ khi anh bế cô qua cánh cửa này, anh như con thú ngủ đông bị kiềm chế đã lâu đột nhiên thức dậy.
Anh nhẫn nại với cô từng ly từng tí, yêu thương cô, bảo vệ cô, vậy mà cuối cùng lại bị cô chọc giận.
Ngay lập tức, toàn bộ cảm xúc của anh ùn ùn kéo đến, nguy hiểm không thể kiềm chế.
Anh đã phải chịu nhịn thật lâu.
Từ sau lần đó, anh hứa, khi cô chưa cho phép thì sẽ không làm loạn với cô.
Xa nhau một thời gian lâu như vậy, lại trải qua một cuộc hoạn nạn sinh tử, tiếp sau đó là khoảng thời gian cô mơ hồ mất trí nhớ, anh không đành lòng dọa cô sợ, cũng không muốn làm cô kích động nên không giây phút nào không nhẫn nhịn.
Kể cả khi cô không tỉnh táo cứ liên tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu-vo-nho/3377758/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.