" Con mắt nào của cô cho thấy tôi sợ hả? Chỉ có một cái bánh thôi mà? Bà đây dư sức để mua chúng đấy. " Vương Tuyết Băng cười nhạt đáp.
Nhìn đi nhìn lại chiếc bánh, cô khẽ cười, rồi không thèm nhìn nhân viên ở đây mà xoay người rời khỏi tiệm bánh kem.
Nhân viên kia thấy dáng vẻ của cô mắng người liền đơ vài giây, nhìn thấy cô bỏ đi mà nhân viên chỉ cười khẩy một tiếng, cho rằng cô không muốn mất mặc trước mặt mọi người nên không thèm đoi co với cô, tiếp tục bận rộn, không thèm để ý đến cô nữa.
Kết quả Vương Tuyết Băng vừa định ra khỏi cửa, bỗng một phụ nữ xinh đẹp ăn mặc thời thượng bước từ ngoài cửa vào.
Người phụ nữ kia cầm túi đi vào với tốc độ tên bắn, do đi quá vội nên đâm sầm vào Vương Tuyết Băng.
Đầu Vương Tuyết Băng không thể chịu được chấn động mạnh sau lần bị thương trước nên đã để lại di chứng, cũng không chịu được sự chao đảo sau khi bị va chạm nên đau nhức vô cùng.
Nhất thời cô không thể đứng vững, vô thức đặt vội tay lên cạnh bàn chống đỡ.
Vương Tuyết Băng vừa định quay đầu thì sau lưng đã văng lên tiếng chửi đổng.
“ Cô bị mù hả? Nếu bị mù thì đến bác sĩ phẫu thuật đi, chứ đừng đứng đây cản đường cản lối làm gì? ”
Vương Tuyết Băng đột ngột quay đầu lại nhìn về phía người phụ nữ kia.
Người phụ nữ kia khựng lại, kinh ngạc nhìn Quý Noãn một lúc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu-vo-nho/2714414/chuong-87.html