Không biết qua bao lâu, cửa phòng sách mở ra, Vương Tuyết Băng quay đầu lại nhưng cô chỉ nhìn thấy bóng lưng anh lướt qua chứ không nhìn rõ mặt của Triệu Hàn Dương, chỉ thấy anh bước vào phòng bếp, rót ly nước rồi trở ra, cầm ly thủy tinh vào phòng sách.
Cho đến khi hơn một giờ rưỡi đêm, lúc này Vương Tuyết Băng ngáp ngắn ngáp dài mới dần buồn ngủ.
Dù ban ngày cô đã đi dạo phố, buổi chiều trở về lại lăn ra ngủ nên vẫn chưa tắm rửa.
Bệnh sạch sẽ của cô trước giờ không thay đổi, cô ngồi dậy chạy về phòng ngủ ngâm nước tắm thật sảng khoái.
Đến khi tắm xong, Vương Tuyết Băng không biết máy sấy để ở đâu.
Buổi sáng do Triệu Hàn Dương giúp cô sấy tóc, sau đó thì cô không chú ý anh để đâu nữa.
Vương Tuyết Băng vừa lau tóc vừa đi ra tìm máy sấy khắp nơi, nhưng tìm cả nửa ngày vẫn không thấy đâu.
Cô đành phải gọi với về phía phòng sách: “ Ông xã, em muốn sấy tóc, anh để máy sấy ở đâu rồi? ”
Trong phòng sách không có tiếng đáp lại.
Vương Tuyết Băng lại hỏi một lần nữa, nhưng vẫn không có tiếng trả lời.
Cô cảm thấy kỳ quái, bước tới gần, cẩn thận gõ cửa.
Vẫn không nghe thấy động tĩnh bên trong, cô vừa định hỏi có phải anh bận lắm không thì bỗng nhiên nghe thấy bên trong phát ra âm thanh trầm đục như có gì đó rơi xuống đất, tiếng động không nhỏ.
Sau khi nghe thấy, xuất phát từ bản năng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu-vo-nho/2714394/chuong-96.html