Đã qua hơn hai tiếng đồng hồ kể từ lúc anh bị sốt, Vương Tuyết Băng không gặp được anh lại càng lo lắng.
Cô nhìn về phía trước, tựa trán lên cửa sổ sát đất, mờ mịt nhìn mặt biển trong đêm tối.
Hòn đảo lớn như vậy, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cảnh thủy triều lên xuống vào thời gian cố định trong ngày.
Hiện giờ đang là thời điểm triều dâng, mặt biển phẳng lặng trong đêm đen từ từ dâng cao, kèm theo đó là cơn sóng biển mạnh mẽ hơn lúc ban ngày, liên tục vỗ vào bờ cát và bãi đá ngầm nơi xa.
Vương Tuyết Băng biết đến hiện tại mình không thể giả vờ được nữa, hơn thế còn chuyện khúc mắc của anh và gia đình Triệu gia còn cần cô giải quyết thay anh.
Cô nhắm mắt lại, cố gắng bình ổn cảm xúc của bản thân, sau đó lại đi đến thư phòng cầm máy tính rồi đi đến ngồi xuống cửa sổ sát đất mà tra những thông tin cần thiết.
Tra cứu thông tin, cô vô tình phát hiện ra những chuyện mà Triệu Hàn Lâm cố gắng giấu diếm.
Đó là vụ việc năm anh mới 15 tuổi, Triệu Hàn Lâm khi ấy chỉ mới 12 đã lỡ tay đánh chết bạn học và được mẹ Triệu biết được và đã dùng đẩy trách nhiệm cho Triệu Hàn Dương, nhưng khi đó anh mới 15 tuổi và được cảnh sát đưa đến trại cải tạo hai năm.
Sau vụ việc đó, ba Triệu cũng không còn yêu thương hay quan tâm anh như trước, vì lúc đó ông chỉ mù quáng yêu thương bà Triệu nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu-vo-nho/2714393/chuong-97.html