Chương trước
Chương sau
Trò hề chính thức hạ màn sau khi Ôn Thời và Thương Phù bị đưa đi trước mặt mọi người.

Ôn Thời không bao giờ quên được, khi Lê Tiếu nói những điều kia, anh ta đã kinh ngạc và hoang mang cỡ nào.

Quanh đi quẩn lại nhiều năm, có lẽ anh ta đã sai thật rồi. 

Cảnh ngộ và cuộc đời có bi thảm đến đâu, cuối cùng anh ta vẫn phải trả giá cho việc làm của mình.

Lúc quản gia Tiêu tiễn người của Cục Cảnh sát và Ủy ban ra về rồi quay lại Thiên Thần Cư báo cáo, Thương Tung Hải đã tuyên bố với mọi người một việc.

Thương Phù của dòng mười một dính líu đến việc lừa đảo tài chính, làm nhục gia phong, trục xuất ra khỏi gia tộc Thương thị ngay hôm nay, muôn đời không được trở về dòng họ.

Dòng thứ tám vì chế thuốc giả, làm nhơ nhuốc thanh danh nghề y của dòng họ, cấm chỉ dùng thân phận của dòng thứ, trục xuất cả nhà ra khỏi gia phả.

Trong một ngày, một dòng bị tước mất danh hiệu, một người bị đuổi khỏi gia tộc.

Những người có mặt ở đây đều biết rõ là những điều này có liên quan chặt chẽ với Lê Tiếu....

Ngay lúc này, ở Tô Hoa Các.

Sau khi nghe thân tín báo lại, Thương Quỳnh Anh chậm rãi đưa bàn tay sơn móng đỏ chói sờ lên hoa tại ngọc trai của mình.

Bà ta ngồi tao nhã, vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn ra chút khó chịu nào.

"Quả nhiên là quen đầu cơ trục lợi, vậy nên mới bị người ta tóm. Đây là Tiểu Phù tự làm tự chịu."

Thân tín sợ sệt hỏi lại: "Bà chủ, bà thật sự không quản cô chủ nữa sao?"

Bà ta cầm tách hồng trà lên, gạt lá trà và cười khẽ: "Cậu muốn tôi quản thế nào? Là bản thân nó động vào thứ không nên động, không thăm dò lai lịch của đối phương đã dám tùy tiện hành động. Chẳng lẽ cậu muốn dòng mười một tiếp tay cho nó?"

Thân tín chợt hiểu ra, gật đầu, không nói nữa.

Chốc lát sau, Thương Quỳnh Anh nhìn lịch trình trên điện thoại, hờ hững nói nhỏ: "Đặt vé máy bay đến Nam Dương vào ngày mai cho tôi."

"Vâng, bà chủ"...

Tại Thiên Thần Cư, lớp con cháu lần lượt rời đi dưới sự ra hiệu của Thương Tung Hải.

Tay Thương Úc dính đầy máu, anh đứng yên tại chỗ, không nói lời nào.

Lê Tiếu đang cầm khăn ướt lau đi vết máu cho anh từng chút một.

Vì để lâu nên máu bị khô, rất khó lau sạch.

Nhìn thấy cảnh này, Thương Tung Hải an tâm vui vẻ bước tới, nhìn vào cổ Lê Tiếu: "Cháu gái, không sao chứ?"

Hai bên cổ cô có dấu ngón tay đỏ bầm, có lẽ là do Ôn Thời để lại.

Cô ngừng tay, quay lại nhìn ông, lắc đầu cười nhẹ: "Cháu không sao, bác không cần lo lắng ạ."

Ông liếc sang Thương Úc, thở phào: "Không sao là tốt, hai đứa đừng đến muộn buổi tiệc vào năm giờ chiều nay nhé, nhớ đến đúng giờ đấy."

Dứt lời, ông quay người lại: "Lưu Vân, Lạc Vũ, hai người đi với tôi."

Bấy giờ, trong Thiên Thần Cư chỉ còn lại Thương Úc và Lê Tiếu.

Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có người của dòng thứ gan dạ ngó ngang liếc dọc, nhưng đều nhanh chóng bị vệ sĩ gác cổng đuổi đi.

Trong phòng khách cực kỳ yên tĩnh.

Cô đứng ở trước mặt anh, xoa tay vào lòng bàn tay anh: "Anh đi rửa tay đi, không lau sạch hết được."

Thương Úc chậm rãi ngước mắt lên, nhìn lướt qua mặt và dấu tay trên cổ cô, mím môi, thu tay về, im lặng đi phòng vệ sinh.

Lê Tiếu đứng yên nhìn tay của mình, vứt khăn ướt vào thùng rác rồi cũng vội vàng đi theo anh.

Thương Úc chống hai tay lên bồn nước đá hoa cương, hơi cúi người, mái tóc rũ xuống trước mắt, vẻ mặt khó mà phân biệt.

Cô nhìn anh, mím môi đi qua, thử nhiệt độ của nước rồi kéo tay anh qua, rửa dưới vòi nước.

Cô hứng lấy một bụm xà phòng nước, xoa lên tay anh, vừa xoa vừa nói thầm: "Là em cố ý để anh ta bóp cổ em, nếu không làm vậy, thì không cách nào kết tội anh ta."

Trong tình huống không bị thương, Ôn Thời cũng không đánh lại cô, càng khỏi nói đến khi anh ta suy yếu.

Cô kiên nhẫn giải thích, nghĩ bụng nhất định anh sẽ hiểu dụng ý của cô, cũng như biết rõ là anh không muốn thấy cô bị thương.

Khi cô đang định ngẩng đầu nhìn vào gương và nói "Em cũng không bị thương, anh tức cái gì" thì đột nhiên phát hiện trên cổ mình có hai dấu tay.

Lê Tiếu: "..."

Lực bóp của Ôn Thời vẫn còn rất mạnh, lúc ấy cô không để ý, bây giờ đột nhiên nhìn thấy dấu bầm mới thấy hơi đau đau khi xoay cổ.

Mắt cô lóe lên, chột dạ.

Cô lặng lẽ rửa tay cho anh xong, lại thân mật lấy khăn lau tay cho anh.

Trong nhà vệ sinh rộng mười mấy mét vuông lúc này có vẻ hơi chật chội và ngột ngạt.

Thương Úc đứng im lặng hồi lâu, gương mặt không hề biểu thị tâm trạng.

Lê Tiếu nhìn anh, hắng giọng rồi lập tức áp tay anh lên cổ mình: "Xoa cho em đi, hơi đau đấy."

Nhưng tay anh chưa chạm vào cổ cô thì cô đã bị anh ấn vào tường ngay sau đó.

Vì quá bất ngờ nên cùi chỏ của cô va phải khung cửa, lưng cô áp sát vào mặt tường lạnh buốt, cằm cũng bị nâng lên.

Hơi thở mát lạnh của Thương Úc phả xuống, rõ ràng là quen thuộc đến cực điểm nhưng giọng anh lại vô cùng trầm thấp: "Nếu biết đau, tại sao em còn để cậu ta bóp cổ em?".

Có rất nhiều cách để trừng trị đối thủ, nhưng lúc nào cô cũng chọn cách tầm thường nhất.

Lấy thân mình ra để thử nguy hiểm, người khác được làm, nhưng cô không được làm.

Điều này khiến anh cảm thấy mình rất vô dụng, ngay cả người con gái mình yêu cũng không thể bảo vệ chu toàn.

Giả sử nếu người của Cục Cảnh sát không tới, hôm nay anh nhất định sẽ không để cho Ôn Thời sống sót ra khỏi nhà chính.

Lê Tiếu bị buộc phải ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt sâu của anh, trái tim cô như thắt lại.

Anh giận thật rồi.

Khác với mọi lần, trước đây cô cũng thỉnh thoảng bị thương, nhưng anh chưa từng nhìn cô bằng ánh mắt u ám và lạnh lẽo như thế này. Ánh mắt ấy như có thể đóng băng linh hồn con người vậy.

Lê Tiếu co ngón tay, cuối cùng đuối lý, khều nhẹ cổ tay anh: "Không phải em..."

"Lê Tiếu, em luôn có rất nhiều lý do."

Nhìn đi, anh giận cỡ nào mới gọi thẳng tên cô như vậy.

Cô muốn cãi lại nhưng anh đã buông cô ra, quay người đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Tiếng bước chân của anh rất mạnh, nương theo tiếng cửa phòng bị đá văng, hình như anh đã rời khỏi Thiên Thần Cư.

Cô không đuổi theo, chỉ dựa vào tường thở dài bất đắc dĩ.

Sao cô lại quên anh có chứng hoang tưởng cố chấp nhỉ?

Một khi anh đã nhận thức chính xác một chuyện gì đó thì sẽ không có cách nào thay đổi dễ dàng.

Cô im lặng mấy giây, lại rảo bước đến trước gương nhìn kỹ vết thương của mình. 

Tên Ôn Thời trời đánh....

Gần năm giờ chiều, bữa tiệc tối sắp bắt đầu.

Lạc Vũ trở lại Thiên Thần Cư, nhắc Lê Tiếu đến nhà ăn.

Cô đang làm ổ trên sofa, ỉu xìu ngước mắt: "Anh ấy đâu?"

Lạc Vũ xoa cằm, ngẫm nghĩ một lúc vẫn nói thật: "Lão đại vừa mới ra ngoài rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.