Thương Phù vốn định ngăn anh ta, nhưng Lưu Vân đã chặn cô ta lại.
Khi Thương Tung Hải dẫn cả dòng họ tới trước cửa tòa nhà, đúng lúc chứng kiến một màn này.
Ôn Thời thương tích đầy mình đang bóp cổ Lê Tiếu, còn Thương Phù thì kích động muốn lao tới. Dù ai thấy cảnh này cũng sẽ đưa ra kết luận, bọn họ muốn đả thương Lê Tiếu.
Trong tòa nhà kiểu Âu chật kín người, nhiều người không nhìn thấy chuyện gì xảy ra bên trong phòng khách, bèn nhốn nháo đi vòng qua sân cỏ đến bên cửa sổ gần đó để nhìn vào.
Trong tiếng xì xầm, một tiếng súng bất ngờ vang lên khiến mọi người giật nảy.
Người nổ súng mặc bộ đồng phục màu xanh đặc hữu của cảnh sát Parma, đó là cảnh sát trưởng của Cục Cảnh sát.
Thương Úc đằng đằng sát khí bước tới, đôi mắt sâu đen như mực.
Anh hơi nghiêng đầu, nhìn cánh tay bị trúng đạn của Ôn Thời, bóp lấy miệng vết thương và từ từ siết chặt.
"Aaaaaaa..."
Ôn Thời gào lên đau đớn. Anh ta vốn đã mất hết sức lực, giờ thì xụi lơ dưới đất vì cơn đau tăng lên.
Máu của anh ta chảy dọc bàn tay Thương Úc, nhưng anh vẫn không buông ra, mà ung dung ấn ngón cái vào miệng vết thương.
Vết thương do đạn bắn vốn đã đau, ngón đòn của Thương Úc lại càng khiến anh ta đau đến run người.
"Thiếu Diễn, đủ rồi." Câu này là Thương Tung Hải nói.
Anh vẫn không buông ra mà kéo Lê Tiếu qua, một tay ôm cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu-2/3350927/chuong-349.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.