"Không đợi được tin của bạn gái, bạn trai không yên tâm đi ngủ." Thương Úc trả lời.
Lê Tiếu nhếch miệng lên, đôi mắt nai con lấp lánh ánh sáng: "Vậy em có cần xin lỗi không?"
"Không cần." Giọng điệu của Thương Úc lại đầy nuông chiều như lẽ dĩ nhiên: "Chờ em bao lâu cũng được."
Hai người lại trò chuyện với nhau vài câu rồi cúp điện thoại.
Lê Tiếu mỉm cười, vắt tay lên trán, thở phào nhẹ nhõm.
Thật tốt.
Mỗi ngày đều có người chờ tin của bạn, quan tâm đến cuộc sống của bạn, cảm giác được cần và được che chở này khiến Lê Tiếu khẽ cong môi, tâm trạng rất thoải mái.
Sau đó, phía sau bàn làm việc đột nhiên vang lên tiếng ho nhẹ.
Lê Tiếu ngưng cười, ngoái nhìn thì thấy Liên Trinh đang dựa vào tủ khử trùng ở cửa phòng nghiên cứu, nắm tay để bên miệng, trong mắt ánh lên vẻ trêu đùa.
"Xin lỗi nhé, không phải anh cố ý nghe lén đâu. Vừa mới vào thì thấy em đang nói chuyện điện thoại, nên anh không quấy rầy."
Lê Tiếu: "..." Mất hết hình tượng rồi.
Cô thong dong đứng dậy, khẽ thở dài: "Sao sư huynh lại quay lại vậy?"
"Anh muốn lấy mấy bản báo cáo, định về nhà phân tích lại kết cấu phân tử. Còn em thì sao?" Liên Trinh vừa nói vừa đi tới bàn làm việc, tìm hai bản báo cáo rồi quay người nhìn Lê Tiếu.
Cô giơ điện thoại lên: "Em quay lại lấy cái này."
Liên Trinh hiểu ra, quay đầu về phía cửa: "Em có muốn về không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu-2/2829593/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.