Anh ta thẳng lưng, nhắm mắt hít thở sâu, đáy mắt hiện rõ sự ngạc nhiên.
Thương Úc đặt lọ thuốc xuống, cầm băng gạc lên, không nghe anh ta báo cáo tiếp thì lạnh giọng: "Tiếp tục đi."
Người đàn ông nén giật mình, mím môi gật đầu: "Đã xử lý xong chỗ quốc lộ, muốn dọn sạch chướng ngại vật trên đường cần ít nhất ba ngày. Tôi đã cho điều năm chiếc trực thăng rồi."
"Ừm." Thương Úc lạnh nhạt đáp, dường như không vui lắm.
Xử lý xong vết thương của Lê Tiếu, Thương Úc mới ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm che đậy sóng cả, lạnh lùng giới thiệu: "Tả Hiên – Đội trưởng đội vệ sĩ Ám Đường."
Lê Tiếu chạm mắt với Thương Úc, sau đó nhìn người đàn ông với nét mặt cứng nhắc, đúng là người của Ám Đường: "Xin chào."
Tả Hiên nhìn Lê Tiếu, gật đầu: "Chào cô Lê."
Ô, cũng biết cô.
Đây là lần đầu Lê Tiếu gặp người của Ám Đường.
Cũng có thể vì tò mò nên cô nhìn thêm mấy lần nữa.
Khí tức lạnh giá trên người Tả Hiên chắc ngang ngửa bốn trợ thủ, thậm chí còn hơn thế.
Gương mặt quá cứng nhắc, nhìn rất lạnh lùng.
Có thể vì Lê Tiếu nhìn Tả Hiến quá lâu nên cằm cô bị siết chặt, ngón tay Thương Úc cưỡng ép buộc cô phải quay lại nhìn mình, giọng khàn khàn không vui: "Em nhìn gì?"
Lê Tiếu mím môi cười, cúi người rút khăn giấy trên bàn trà đặt vào lòng bàn tay Thương Úc: "Không có gì. Anh lau tay đi, toàn mùi thuốc."
Thương Úc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu-2/2829521/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.