Lưu Vân và Lạc Vũ đều ngây người.
Lạc Vũ nheo mắt hỏi ngược: "Không phải lúc ấy cậu báo tin cho tôi..."
Cô ta còn chưa dứt lời, Vọng Nguyệt đã phất tay: "Đó là vì cô Lê đột ngột ra tay, tôi mới tìm ra vị trí đánh úp họ."
Nghe vậy, hai người trố mắt nhìn nhau, khó tin: "Ý cậu là..."
"Phải, ý tôi là thế, chính cô Lê đã xử lý tay bắn tỉa. Tôi chỉ phái hai chiếc trực thăng cho hai người thôi, không làm gì nữa hết."
Vọng Nguyệt nhìn hai người chằm chằm, sợ họ không tin nên vội lấy điện thoại ra, chiếu lại hình ảnh máy bay không người ghi lại: "Hai người nhìn cái này đi, trừ lão đại ra, cô Lê là người thứ hai mà tôi thấy ra tay lanh lẹ như vậy đấy."
Năm phút sau, Lưu Vân hoài nghi cuộc đời: "Tôi nghĩ, chắc tôi cũng không đánh lại cô Lê..."
Vọng Nguyệt vừa muốn nói thêm, Lạc Vũ đã lẩm bẩm: "Nói thế thì, cô ấy không chỉ xử lý tay bắn tỉa thay chúng ta mà còn biết Vân Lăng của Hội quốc tế?"
The f*ck?
Đến phiên Vọng Nguyệt trợn mắt há miệng, anh ta đã bỏ lỡ chuyện gì? ...
Cùng lúc đó, phòng khách biệt thự.
Lê Tiếu mệt mỏi dựa sofa, gập chân bên người, lười biếng đỡ trán.
"Buồn ngủ à?"
Dưới ánh đèn, Thương Úc cầm nước ấm trên bàn đưa cho Lê Tiếu, ngón tay cọ qua gò má hơi lạnh của cô, ánh mắt đau lòng.
Lê Tiếu cầm ly uống mấy hớp, chớp cặp mắt đỏ ửng, gật đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu-2/2829518/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.