Đương nhiên, cuối cùng Lê Tiếu không làm theo lời đề nghị của Đường Dực Đình.
Thế này sao mà là tinh hoa do dân mạng tổng kết được?
Rõ ràng là cặn bã!
Cô điều chỉnh lại tâm trạng, thở dài rồi ra khỏi toilet. ...
Thời gian lặng lẽ trôi đến năm giờ rưỡi chiều.
Lê Tiếu trở lại phòng nghiên cứu, dọc đường khó tránh khỏi nhận được những cái nhìn bỡn cợt từ các đồng nghiệp.
Cô gãi đầu, đi về bàn thí nghiệm của mình.
Cô ngồi xuống ghế, cầm lấy bản báo cáo, mở ra xem, chữ "thuốc ức chế ICG-001" VÔ cùng bắt mắt.
001...
Lê Tiếu bỏ bản báo cáo xuống, im lặng hai giây, trong đầu hiện lên mấy chữ: Đường Dực Đình trời đánh.
Bây giờ, hễ nhìn thấy số 001 là cô lại nghĩ đến Okamoto 0.01.
Gần sáu giờ chiều, Lê Tiếu nhận được điện thoại của Thương Úc. "Em vẫn đang bận việc hả?"
Giọng Thương Úc truyền vào tai cô, nhưng hình như trong ống nghe hơi ồn.
Lê Tiếu đứng dậy đi ra hành lang, dựa hờ vào tường: "Cũng được, không bận lắm."
Hình như Thương Úc nói câu gì đó, cô không nghe rõ.
Ngay sau đó giọng anh lại vang lên: "Nếu thong thả, vậy em xuống tầng đi."
Lê Tiếu hơi ngẩn ra, vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô chậm rãi bước xuống lầu, vừa đi vừa cười hỏi: "Anh đến rồi à?"
"Không, Lưu Vân đang chờ em ở dưới lầu, em đi cùng cậu ta nhé."
"Vâng..."
Khóe môi Lê Tiếu lại trễ xuống.
Hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu-2/2829504/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.