Mặt trời lặn xuống biển, màn đêm buông xuống.
Làn gió mát tạo nên từng gợn sóng lăn tăn.
Lúc này, xung quanh du thuyền đều tối mù, chỉ có ánh nến lập lòe từ bàn ăn.
Lê Tiếu khoan thai ăn bò bít tết.
Chất thịt non mềm khiến cô muốn ăn nhiều hơn.
Sau khi ăn vài miếng, cô nhìn Thương Úc qua ánh nến chập chờn: "Diễn gia, sao đột nhiên anh lại muốn ra biển?"
"Cho khuây khỏa."
Thương Úc cắt thịt bò, nhướng đuôi mày, nhìn qua Lê Tiếu, nhếch môi bổ sung: "Nếu thí nghiệm chưa có tiến triển, chi bằng ra biển cho khuây khỏa để tìm chút cảm hứng."
Lê Tiếu liếm môi, trong mắt lấp lánh ánh nến, ra vẻ khổ não, lắc đầu nói: "Bạn trai quan tâm thế này, hình như ân tình em thiếu anh càng ngày càng nhiều rồi."
"Vậy em cứ cộng lại, có cơ hội thì trả một the."
Cô không tiếp lời, nhưng không hiểu sao trong đầu lại hiện lên hình ảnh nào đó, bèn vội vàng cúi xuống ăn mấy miếng thịt bò.
Cô đã bị Đường Dực Đình dạy hư rồi. ...
Sau bữa ăn, Thương Úc dẫn Lê Tiếu đi vào khoang điều khiển.
Trước bàn điều khiển, anh tùy tiện nhìn lướt qua, rồi xắn ống tay áo lên, để lộ gân cơ tay rõ rệt.
Lê Tiếu đang dựa vào ghế điều khiển, thấy thế liền nhướng mày cười hỏi: "Diễn gia muốn đích thân lái tàu à?"
Thương Úc liếc nhìn bàn điều khiển, nhếch môi nói giễu: "Ừ, em dám ngồi không?"
Lê Tiếu khoanh tay, mím khóe môi, ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu-2/2829503/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.