Nam Hân cắm ống hút vào ly, đưa đến trước mặt Lê Tam: "Tôi còn có thể nương nhờ ai, ban đầu là anh nhặt tôi về mà. Lão đại, anh là ba mẹ tái sinh của tôi đấy."
Sao cụm từ "ba mẹ tái sinh" này nghe con m* nó nhức tai đến thế.
Lê Tam nhìn ly nước trước mắt, liếc Nam Hân, nhếch môi cau mày: "Không uống, mang đi đi."
Nam Hân khó hiểu, nhưng vẫn đặt ly nước xuống, thử thăm dò: "Giận à? Tôi đùa thôi." Lê Tam không nói, chậm rãi nhắm mắt.
Lúc hôn mê, rõ ràng anh nghe cô nói thích anh, chẳng những thế còn hôn lén anh nữa.
F*ck! Lẽ nào thần trí mơ hồ, đều do tự anh tưởng tượng sao?
Phòng bệnh lại rơi vào yên ắng.
Lê Tiếu đợi thêm mấy giây mới chậm rãi bước vào.
Nam Hân ngồi ở đầu giường, một tay chống quai hàm, phác họa đường nét Lê Tam qua ánh mắt.
Nghe tiếng động, cô nàng vội đứng dậy như có tật giật mình.
"Honey, em đến rồi." Lê Tiếu nhìn đối phương, ánh mắt ranh mãnh.
Lê Tam cũng mở mắt ra ngay lúc này, u ám liếc Nam Hân.
Bầu không khí giữa hai người này có gì đó là lạ.
Lê Tiếu mím môi, lấy mấy chai thuốc thử nghiệm đưa cho Nam Hân: "Đây là thuốc đặc hiệu do phòng thí nghiệm nghiên cứu, có loại khép miệng vết thương, có loại thoa ngoài da, chị nhớ dựa theo hướng dẫn sử dụng."
Nam Hân nhận lấy một đống chai thuốc nhỏ màu trắng, trên đó không dán ký hiệu gì, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu-2/2829455/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.