Lưu Vân vừa thông báo xong, quản gia Tiêu cũng quay về lại trước bàn họ.
Ông bày tỏ, ông chủ bảo Thương Úc đến sảnh họp.
Thương Úc nâng tách trà nhấp môi, đôi mắt sâu thẳm hơi cụp, nét mặt khó lường khiến người ta không nhìn ra được tâm trạng anh.
Lê Tiếu chống tay lên mép bàn, ngón tay nhẹ nhàng gõ hai cái, quay đầu hỏi: "Ôn Thời đang ở đâu?"
Lưu Vân tiến lên, cúi đầu trả lời: "Thiên Thần Cư ở vườn sau."
Nghe vậy, Lê Tiếu hiểu ra gật đầu, dời mắt nhìn Thương Úc, hất càm ra ngoài cửa: "Anh đi làm việc đi, không cần để ý đến em."
Anh chậm rãi ngước mắt, nhìn tai nghe bluetooth của cô, nói: "Nếu em không muốn tham dự họp mặt dòng họ chiều nay thì có thể chờ anh trong phòng."
Lê Tiếu nhướng mày trầm ngâm một lúc mới cười khẽ: "Được."
Quả thật cô không muốn tham gia cuộc họp gia tộc thế này, vừa hay có thể nhân lúc làm chút việc.
Thương Úc vịn góc bàn đứng dậy, bóng người đen như mực cao ngất.
Anh nghiêng người về phía trước, đi được một bước thì dừng chân, xoa đầu Lê Tiếu, sau đó nâng cằm cô hôn nhẹ: "Anh đi một lát sẽ trở lại."
Lê Tiếu gật đầu đáp lại, trong mắt đầy ý cười, giục anh đi nhanh....
Sau khi Thương Úc và quản gia Tiêu rời đi, Lê Tiếu đến vườn sau dưới sự hướng dẫn của Lưu Vân.
Gần Thiên Thần Cư, vòng qua hành lang dài yên ắng, phía trước là villa nhỏ độc lập có vườn hoa, khá nhiều vệ sĩ canh chừng ngay cổng.
Ngón tay út của họ có đeo nhẫn mỏ ưng vàng.
Lê Tiếu quan sát ký hiệu mỏ ưng mấy lần, dường như hơi quen mắt.
Nhưng tạm thời không nhìn ra manh mối gì, cô dời tầm nhìn vào trong phòng nghỉ villa.
Bố trí trong phòng đơn giản, phong cách cổ xưa lại có nét hiện đại hóa.
Lúc này Ôn Thời bị trói trên ghế bành, cằm sưng, mắt đỏ au, như một cái xác biết đi không có ý chí chiến đấu, không khí chết chóc nặng nề bao quanh.
Lạc Vũ đứng sau canh chừng anh ta, thấy Lê Tiếu đi vào thì cúi đầu gọi cô Lê.
Lê Tiếu đi đến ngồi xuống một bên, ngón tay gõ lên tai nghe bluetooth trên vành tai, tiếng giễu cợt của Vân Lệ lập tức truyền đến: "Lần sau hai người tán tỉnh nhau, có thể cúp điện thoại trước không?"
Rõ ràng anh ta đã nghe cuộc đối thoại của Lê Tiếu và Thương Úc trong phòng tiếp khách trước đó.
Mà tai nghe bluetooth vẫn duy trì trạng thái truyền tin.
Lê Tiếu vân vê trái tai, hất chân lên lắc lắc: "Phía Hoàn Vũ tiến triển thế nào rồi?"
Hai người muốn hỏi, lại phát hiện hóa ra cô Lê đang nói vào tai nghe bluetooth.
Lúc này, Vân Lệ thở dài, lật báo cáo của chuyên gia tài chính: "Nguồn tiền ảo của cô ta đóng băng rồi, kế đến là thị trường vàng."
Lê Tiếu vuốt đầu ngón tay, híp mắt nói: "Giao dịch vàng của chị ta là vị thế mua hay bán?"
Vân Lệ cười lạnh: "Hầu hết là vị thế bán."
Quả nhiên, người đầu cơ trục lợi trên lĩnh vực thị trường tiền ảo như Thương Phù, giao dịch vàng chắc chắn sẽ chọn phương thức này.
"Ừm, bảo chuyên gia tài chính thêm cán cân, xem thử công ty bên kia của chị ta có phản ứng gì không."
Dặn dò những chuyện này xong, Lê Tiếu xoa thái dương, sau đó nhìn Ôn Thời, nhếch môi: "Anh làm nhiều việc giúp Thương Phù như vậy, đến giờ chị ta còn chưa đến cứu anh à?"
Ánh mắt Ôn Thời run rẩy, yết hầu nhúc nhích, môi mấp máy nhưng cứng đầu không nói gì.
Lê Tiếu nhìn tách trà trong tay, nhấc lên, dùng nắp khều lá trà, giễu cợt: "Một lòng trung thành với chị ta như vậy, qua tối nay, nói không chừng các người có thể trở thành cặp chị em khốn khổ đấy."
Cuối cùng Ôn Thời cũng có phản ứng.
Động tác anh ta cứng đờ, hai cánh tay bị trói vùng vẫy, đôi mắt đỏ bừng, khàn khàn nói: "Tôi không hiểu cô đang nói gì."
"Thật sự nghe không hiểu?"
Lê Tiểu bĩu môi, buông ngón tay ra.
Tiếng nắp va vào viền tách, cô hé mắt nhìn Ôn Thời, vẻ mặt sâu xa.
Có lẽ chưa từng nhìn thấy Lê Tiếu như vậy, Ôn Thời không khỏi ngây ngẩn.
Cô gái này trong ấn tượng của anh ta luôn mang dáng vẻ lạnh lùng, giống như hời hợt với mọi chuyện, rất ít người có thể bước vào thế giới của cô.
Quen biết lâu như vậy, anh ta chưa từng thấy vẻ mặt kiêu ngạo của Lê Tiếu.
Anh ta hít thở sâu, nén cảm giác lạ thường trong lòng, khàn giọng lẩm bẩm: "Tiểu Lê, việc bắt cóc Đường Dực Đình do mình tôi làm, không liên quan đến người khác."
Đến lúc này, Ôn Thời vẫn bênh vực Thương Phù.
Lê Tiếu không mấy hứng thú đặt tách trà xuống, nghiêng người dựa tay vịn chống cằm: "Thân mình lo chưa xong còn bảo vệ người chị tốt của mình à? Năm đó nguyên nhân cái chết ba mẹ anh là Thương Phù nói anh biết chứ gì? Dù sao anh cũng thành niên rồi, không biết tự mình điều tra, người khác nói gì anh cũng tin?"
Ánh mắt Ôn Thời đông cứng mấy giây, bỗng anh ta cười gằn.
Tiếng cười của anh ta rất khó nghe, giống như thanh quản bị thương tổn nên âm điệu chói tai: "Lê Tiếu, cô nói nhiều như vậy, có phải muốn xóa tội thay cho Thương Thiếu Diễn? Sớm biết cô chẳng phân biệt được thị phi, lúc đầu ở Nam Dương tôi không nên nhẹ tay nương tình."
Lê Tiếu cúi đầu nhìn móng tay, mất kiên nhẫn nhếch môi: "Chém gió không ngượng mồm."
Ôn Thời chợt câm bặt, ánh mắt trợn trừng tràn đầy tức giận và châm biếm. "Trông coi anh ta, tôi ra ngoài một lát."
Lê Tiếu lười lắm lời với anh ta, đứng dậy bỏ lại một câu nói rồi tự ý ra ngoài.
Lạc Vũ nói lại với Lưu Vân rồi cũng theo ra. ...
Vẫn chưa đến một giờ rưỡi, người dòng thứ đã đến nhà chính.
Gần phòng nghỉ khá yên tĩnh.
Lê Tiếu qua lại trên hành lang, nhìn số phòng treo trên cửa mỗi gian, hỏi Lạc Vũ: "Tô Hoa Các ở đâu?"
Thương Úc có nói, phòng nghỉ dòng thứ mười một là Tô Hoa Các.
Lạc Vũ chỉ vào phía bên phải phía trước: "Phía sau cổng vòm kia."
Lê Tiếu nhìn sang, nhíu mày nghiền ngẫm.
Danh môn vọng tộc đúng là phân chia dòng tộc ra đủ đẳng cấp.
Phòng nghỉ dành riêng cho Thương Phù và Thương Quỳnh Anh lại là gian chật hẹp xập xệ nhất vườn sau.
"Nhìn qua... cũng không tồi." Lê Tiếu đánh giá như thật.
Lạc Vũ liếc cô, không nói gì.
Cô Lê thật thích nói đùa.
Hai người thong thả bước trên hành lang, mới đó đã đến gần Tô Hoa Các.
Lê Tiếu nhìn động tĩnh bên kia, sau đó dựa người lên lan can.
Lạc Vũ lặng lẽ đứng sau lưng cô, quan sát xung quanh, sẵn sàng đón địch.
Gần Tô Hoa Các cũng có phòng nghỉ của các dòng thứ khác, mà cô Lê xuất hiện ở đây chắc chắn là muốn thể hiện mình trước mặt mọi người.
Cô ta lo sẽ có người đến khiêu khích.
Đúng lúc này, tiếng giày cao gót dồn dập đạp trên con đường lát đá truyền đến.
Lê Tiếu nghiêng người dựa vào lan can ngắm cảnh, cười thầm.
Cô không nhúc nhích cứ như không nghe thấy.
Bỗng dưng tiếng giày cao gót dừng lại dưới bậc hành lang.
Thương Phù căng thẳng đứng trên đường mòn đá cuội, híp mắt nhìn Lê Tiếu.
Cô ta nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, thu lại sự nóng nảy trong đáy mắt, vuốt tóc bước lên bậc thang: "Ngọn gió nào thổi em đến đây vậy?"
Lê Tiếu quay đầu, nhàn nhạt nhìn Thương Phù: "Ý chị Cả Thương là, tôi không thể tới sao?"
Nét mặt Thương Phù thoáng biến đổi, cô ta che miệng cười khẽ, cũng che đi sự chán ghét trong mắt: "Có thể, đương nhiên có thể chứ. Em là khách quý gia chủ tự mình tiến cử, đương nhiên em có thể đi lại thoải mái trong nhà chính rồi."
"Ừm, chị biết thế là tốt rồi."
Ánh mắt Lê Tiểu bình thản chẳng gợn sóng.
Dù lời nói của Thương Phù tỏ ý khinh thường, cô cũng chẳng bận lòng.
Cô ta kiêu ngạo hất cằm, chế giễu: "Dù có tư cách tham gia họp mặt dòng họ Thương thị, nhưng cũng đừng kiêu ngạo. Cô xuất thân nghèo nàn, có thể không biết quy tắc lấy vợ của người thừa kế Thương thị, đó không phải chuyện một người có thể quyết định."
Lê Tiếu vuốt lan can, phụ họa: "Chị Cả Thương nói đúng lắm, đó đương nhiên là chuyện của hai người rồi. Anh ấy muốn kết hôn, cũng phải có sự bằng lòng của tôi mới được."
Lồng ngực Thương Phù phập phồng, cô ta hít một hơi sâu, ghét cay ghét đắng giọng điệu nhẹ nhàng từ tốn này của Lê Tiếu.
Đôi mắt cô ta đen kịt, khinh miệt bật cười: "Hy vọng cô có thể mãi mãi tự tin như thế."
Lê Tiếu nhìn hòn giả sơn, lơ đãng nhếch môi: "Tôi nhận lời chúc phúc của cô. À, phải rồi, chị cả Thương rảnh rỗi khẩu chiến với tôi, chi bằng dành thời gian đi dạo Thiên Thần Cư một vòng, không chừng sẽ có thu hoạch bất ngờ đấy."
Nghe vậy, Thương Phù khinh thường liếc Lê Tiếu, hất mái tóc dài gợn sóng: "Xin lỗi, không rảnh."
Dứt lời, cô ta vội vã rời đi.
Không thể lãng phí thời gian với Lê Tiếu vì cô ta còn muốn đi tìm cô Út bàn bạc đối sách.
Tiền ảo gặp sự cố, nếu chuyện này bị quản lý phát hiện, hậu quả thật không thể tưởng tượng.
Lê Tiếu nhìn bước chân vội vã của Thương Phù, mí mắt hơi rũ, nụ cười bên môi càng sâu.
Cô đã cho cơ hội, tiếc rằng...
Thương Phù không bắt lấy, vậy nên... chơi lớn hơn chút vậy.
Cô đang suy nghĩ thì có tiếng bước chân khác truyền đến từ khúc rẽ hành lang.
Lê Tiếu nghe tiếng nghiêng đầu nhìn qua, còn chưa thấy rõ người đến, ánh sáng trước mắt đã tối sầm lại, giọng trầm thấp thuộc về riêng Thương Úc lọt vào tai: "Anh ấy muốn kết hôn, cũng phải có sự bằng lòng của tôi mới được. Hử?"
Thương Úc đến, lại còn rất đột ngột.
Lê Tiếu vẫn còn đang ngẫm nghĩ câu này nghe quen quen thì tiếng Vân Lệ chửi đổng trong tai nghe vang lên: "F*ck! Cúp đây!"
Lạc Vũ lặng lẽ lui ra sau mấy bước, để lại không gian cho hai người họ.
Lúc này, tầm nhìn Lê Tiếu rơi trên cổ áo Thương Úc, cô ngửa đầu hắng giọng.
Anh đã nghe được câu đó à?
Đôi mắt Thương Úc thâm trầm, một tay chống lan can sau lưng Lê Tiếu, tay kia đút túi, cứ thế cúi người đối mặt Lê Tiếu: "Nghe có vẻ như em không bằng lòng?"
Lê Tiếu liếc hướng Thương Phù rời đi, phải dạy dỗ chị ta nặng hơn chút mới được.
Vườn sau suýt bốc cháy vì chị ta rồi đấy.
Lê Tiếu xoa gáy, đặt tay mình lên khuỷu tay anh, cố lái sang chuyện khác: "Cũng không phải... anh xong việc rồi à?"
Thương Úc nhìn động tác nhỏ của cô, mím môi mỏng: "Ừm, sao không chờ anh ở Thiên Thần Cư?"
"Phong cảnh nơi này rất tốt."
Lê Tiếu nhìn quanh, trợn mắt nói dối.
Thương Úc nhìn ánh mắt lấp lánh của cô, cũng không vạch trần.
Tay anh dùng sức kéo cô khỏi lan can, trong giọng nói ẩn chứa ý cười mơ hồ: "Có một chỗ phong cảnh còn đẹp hơn nữa."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]