Sâu trong vườn sau, cách xa sự ồn ào của cả tòa nhà, phía trước đường mòn lát đá là một tòa lầu kiểu Âu cửa sổ đen tường đỏ ba tầng.
Rào tre bao quanh, dòng suối nhân tạo ngoằn nghèo trước cửa chảy róc rách.
Lê Tiếu theo Thương Úc bước lên cầu gỗ vòm, đánh giá kiến trúc xung quanh, thấy hơi kinh ngạc.
Tòa lầu kiểu Âu đỉnh nhọn không hề liên kết với vườn trước và vườn sau, đơn độc giữa dòng suối và vườn hoa, mang ý cảnh thế ngoại đào nguyên.
Cửa sổ đen phai màu, phòng tháp chẳng chịt, trong nét cổ điển hiện ra dấu vết năm tháng đằng đẵng.
Lê Tiếu nghiêng đầu nhìn Thương Úc, hỏi anh: "Đây là đâu?"
Anh nắm lấy đầu ngón tay mềm mại của cô, đi đến trước cửa hình vòm: "Nhà riêng trước đây của anh."
Lê Tiếu hiểu ra, hẳn là nơi ở khi anh chưa rời khỏi nhà họ Thương.
Kiến trúc đơn độc trước mắt, phù hợp với tâm tính của Thương Úc.
Độc lập, kiêu căng, người lạ chớ gần.
Anh đưa tay đẩy cửa hình cung, dẫn Lê Tiếu vào trong, cũng như đi vào quá khứ của anh.
Trong nhà rất sạch sẽ, bầu không khí dễ chịu, chắc đã được quét dọn qua.
Vừa vào cửa là phòng khách rộng rãi, sàn nhà đỏ sậm khiến trong phòng mang cảm giác kìm nén.
Ánh nắng rực rỡ xuyên qua cửa sổ rọi mặt đất, kéo dài chiếc bóng của hai người.
Dõi mắt trông lại, mọi thứ chìm trong sắc tối.
Lê Tiếu mím môi cười, ánh mắt ranh mãnh: "Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu-2/2829184/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.